CHƯƠNG 444: CHẮC KHÔNG PHẢI LÀ BỆNH NAN Y ĐẤY CHỨ?
Nếu là hành vi của cá nhân vậy người chỉ mưu bày kế cho Lý Yến Nam làm những chuyện này chắc chắn quen biết với Trần Minh Tân.
Có thù hay có oán đây?
Đều có khá năng.
Anh ở Châu Âu nhiều năm như vậy, đắc tội với không ít người.
Trên thương trường oai phong nhiều năm như vậy, cũng không ngờ có một ngày thua trong tay một tên tôi phạm bỏ trốn tại thôn trang nghèo khó nằm sâu trong núi.
Sở dĩ anh báo cảnh sát bắt Lý Yến Nam đi là muốn xem xem cuối cùng có người nào đem anh ta ra không, nếu có, vậy có thể điều tra gốc rễ ngọn ngành của hắn ta.
Nếu không có, vậy Lý Yến Nam bị vứt bỏ rồi, cho dù Trần Minh Tân muốn ra tay từ Lý Yến Nam cũng sẽ không tìm được manh mối giá trị nào.
Phạm vi dần dần thu nhỏ lại, hiện tại không còn lo lắng nữa.
Cánh tay của Grissy đã vươn đến nước Z rồi, thậm chí anh còn hoài nghi Huỳnh Thư Triết trước kia đột nhiên tử vong có liên quan đến người của Grissy.
….
Bùi Chính Thành rời khỏi vịnh Vân Thượng mới nghĩ ra anh không biết chỗ ở của Mạc Tây Du.
Bởi vì bình thưởng cũng chẳng có chuyện gì quan trọng để tìm Mạc Tây Du cả.
Anh vừa lái xe vừa gọi điện cho Mạc Tây Du.
Người kia ngoài nghiên cứu y học thì không có sở thích nào khác, không nhận điện thoại, lúc này nói không chừng đang nghiên cứu.
Lúc Bùi Chính Thành gọi đến lần thứ 10 Mạc Tây Du mới bắt mấy.
”Anh Bùi?”
Anh không quá thân với Bùi Chính Thành bởi vì loại người như anh trong đầu không có khái niệm tình bạn gì gì đó.
”Mạc Tây Du, phòng nghiên cứu của anh ở đâu? Tôi có chuyện đến tìm anh.” Bùi Chính Thành cũng không nói cái khác, nói thẳng luôn mục đích của mình, giọng nói có chút nôn nóng.
Mạc Tây Du nghe ra được vẻ sốt ruột trong giọng nói của anh, bèn báo thẳng địa chỉ: ”Khu biệt thự Quan Viễn phía tây thành phố, để tôi gửi định vị cho anh, anh không tìm thấy thì gọi điện lại cho tôi.”
Nói xong anh ta trực tiếp ngắt máy, dường như nói nhiều thêm một câu sẽ lãng phí thời gian của anh.
Sắc mặt Bùi Chính Thành ghét bỏ đặt điện thoại về chỗ cũ.
Anh biết khu biệt thự Quan Viễn phía tây thành phố, là một khu biệt thự có hơi cũ, được xây dựng vào những năm 1990, không cao cấp lắm, nhưng thiết kế tổng thể rất tốt.
Anh rất nhanh đã nhận được địa chỉ định vị chính xác mà Mạc Tây Du gửi tới.
Dựa theo địa chỉ bên trên, không mất bao lâu có thể tìm thấy biệt thự của Mạc Tây Du.
Anh cho rằng sau khi đến cửa biệt thự còn phải gọi điện thoại gần nửa giờ cho Mạc Tây Du anh ta mới nghe máy, sau đó ra ngoài mở cửa.
Nhưng sau khi xuống xe anh đã thấy Mạc Tây Du đứng ở cửa đợi anh rồi.
Lúc này đang là mùa hè, vừa xuống xe một tầng hơi nóng ập đến, Bùi Chính Thành mày nhíu chặt đi về phía Mạc Tây Du.
Vì Mạc Tây Du ưa sạch sẽ nên cũng rất thích mặc ác sơ mi trắng, không biết anh ta đã đứng đây bao lâu mà trên trán không có chút mồ hôi nào, sắc mặt bình tĩnh giống như không cảm thấy nóng vậy.
Bùi Chính Thành không vui.
Anh dùng tay lau trán của mình một chút, còn thực sự cảm giác có chút ướt át.
Bùi Chính Thành hỏi anh ta: ”Anh đứng đây sao không thấy nóng vậy?”
Mạc Tây Du cũng trả lời câu hỏi, thanh âm lành lạnh mang theo cảm giác mát mẻ: ”Tĩnh tâm tự nhiên lạnh.”
Bùi Chính Thành nghe vậy tức giận hừ một tiếng.
Giờ mà có thể tĩnh lại mới có quỷ.
Anh ta không nói chuyện, đi theo sau Mạc Tây Du, cúi đầu liền nhìn thấy khoảng cách bước chân của anh ta lớn như nhau, trong lòng không khỏi chửi bậy, tên Mạc Tây Du này còn cầu toàn như vậy.
…
Vào phòng khách, Mạc Tây Du rót một ly nước cho Bùi Chính Thành: ”Uống nước đi.”
Bùi Chính Thành nâng cốc lên, phát hiện ra là nước sôi, trong lòng không biết nói gì, có người lớn nào mùa hè còn uống nước sôi cơ chứ.
Nếu là bình thường chắc chắn anh ta sẽ chửi Mạc Tây Du, nhưng hôm nay đến tìm anh ta vì có chuyện quan trọng, cho nên hoàn toàn không có những suy nghĩ cố kị này.
”Hôm nay tôi đến có việc tìm anh, anh nói cho tôi biết, thân thể của Minh Tân rốt cuộc có chuyện gì thế?” Trước giờ Bùi Chính Thành không cẩu thả trong mấy chuyện quan trọng, nói thẳng vào việc hính.
Nguyên nhân chủ yếu còn là vì anh biết tính cách của Mạc Tây Du.
Nếu anh ta vòng vo, Mạc Tây Du chưa chắc đã hiểu.
Mạc Tây Du bưng ly nước của mình lên uống một ngụm xong mới mở miệng nói: ”Lúc anh gọi điện cho tôi, tôi đã biết mục đích của anh rồi, cho nên mới đứng bên ngoài đợi anh.”
Vừa nghe Mạc Tây Du nói như vậy, trong lòng Bùi Chính Thành nguội lạnh.
”Rốt cuộc anh ta có chuyện gì thế?” Giọng nói của Bùi Chính Thành hơi bất ổn.
Trước kia anh cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc cứng nhắc của Mạc Tây Du còn dọa người hơn Trần Minh Tân, bây giờ anh quả thực bị Mạc Tây Du dọa rồi.
Mạc Tây Du nhàn nhạt nói: ”Anh ấy không cho tôi nói với mọi người.”
Thực ra từ đầu anh đã không đồng ý với cách làm của Trần Minh Tân, cho nên mới có thể dựa vào Bùi Chính Thành để nói ra những lời như vậy.
Tình hình hiện tại của Trần Minh Tân quả thực rất tệ, nhưng cũng chưa đến bước không xoay chuyển được.
Đối với Mạc Tây Du mà nói, chỉ cần còn sống thì nhất định có thể nghĩ ra cách, chỉ là sau mỗi lần thí nghiệm thất bại, anh ta cũng có chút hoảng loạn.
Bùi Chính Thành nghe lời của anh ta, liếc mắt xem thường: ”Anh nói cũng đã nói rồi, nói thẳng cho xong đi.”
”Anh đi hỏi anh ấy đi, hay là để anh ấy tự mình nói cho mọi người biết đi.” Mạc Tây Du vẫn lắc đầu như cũ.
Mạc Tây Du không nói gì cả, cũng có thể nói thực ra Mạc Tây Du đã nói hết rồi.
Anh ta không phủ nhận, chính là thừa nhận.
Bùi Chính Thành hiểu ý của Mạc Tây Du, dường như Mạc Tây Du cũng không muốn giúp Trần Minh Tân giấu mọi người nữa.
”Tôi biết rồi.” Bùi Chính Thành nói xong, sắc mặt nghiêm túc đứng dậy rời đi.
Trước khi đi còn bưng ly nước Mạc Tây du rót cho anh lên uống một ngụm, bày tỏ sự lễ độ.
Anh vừa ra khỏi biết thự liền gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.
Cuộc gọi còn chưa kết nối anh lại tắt đi, gọi cho Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt bắt máy rất nhanh.
”Bùi Chính Thành, hỏi được chưa?”
Bùi Chính Thành trả lời đúng như sự thật: ”Chưa”
Trên mặt Tô Ánh Nguyệt thoáng hiện lên vẻ mất mác, thực ra cô cũng đã đoán ra được kết quả này rồi.
Nhưng ngay sau đó cô lại nghe thấy Bùi Chính Thành nói: ”Mạc Tây Du bảo chúng ta đi hỏi Trần Minh Tân.”
”Ý là cơ thể của Trần Minh Tân thật sự có vấn đề ư?” Ý tứ trong lời nói của Bùi Chính Thành truyền đạt lại đã rất rõ ràng rồi.
”Ừ, tôi về công ty trước, cô quyết định đi.”
Bùi Chính Thành ngắt điện thoại, tâm trạng hơi khó chịu.
Không phải là bệnh nan y đấy chứ?
Mẹ kiếp!
Trần Minh Tân mạng lớn như vậy, mấy năm trước chạy khắp nơi trên thế giới, khủng bố, sát thủ tập kích…cái gì cũng gặp rồi, không phải đều không có chuyện gì đấy ư!
Tuy anh ta khuyên bản thân mình như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn có chút tâm phiền ý loạn.
Lúc này điện thoại trong tay anh lại vang lên lần nữa.
Anh cũng không nhìn đến số hiện thị trên màn hình, trực tiếp bắt máy: ”A lô? Có chuyện gì nói mau.”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam hùng hậu: ”Em ba!!”