CHƯƠNG 451: KHÔNG NHẬN LỜI XIN LỖI CỦA LÂM TỐ NGHI
Lâm Tố Nghi nghe vậy không nhịn được mở to mắt, vẻ mặt mới lạ nói: “Cảm thấy chỉ mới mấy ngày không gặp, Mộc Tây nói chuyện ngày càng rõ ràng rồi.”
Tô Ánh Nguyệt sờ mặt Trần Mộc Tây, dỗ bé: “Nói cho dì nghe xem ba tên gì?”
Trần Mộc Tây ngoan ngoãn nói: “Trần Minh Tân!”
“Mộc Tây thật giỏi!” Lâm Tố Nghi hơi ngạc nhiên.
Tô Ánh Nguyệt ngồi xổm xuống bế Trần Mộc Tây lên, Trần Mộc Tây ngoan ngoãn ôm lấy cổ cô, còn nhỏ giọng nói gì đó với cô nữa.
Lâm Tố Nghi đứng một bên nhìn có hơi bùi ngùi, suy cho cùng cũng là người thân có quan hệ huyết thống, chẳng mấy chốc Trần Mộc Tây đã thân mật với bọn họ như vậy rồi.
Trước kia cô ta cứ cảm thấy Trần Mộc Tây hướng nội ít nói, bây giờ nhìn lại, phải xem là với ai nữa.
Tô Ánh Nguyệt ôm Trần Mộc Tây nói chuyện hai câu rồi dỗ bé đến một góc chơi.
“Dù sao ở nhà cũng rảnh rỗi nên tới đây tán gẫu với cô.” Tô Ánh Nguyệt nói xong bèn đỡ Lâm Tố Nghi ngồi xuống ghế.
Lâm Tố Nghi ở phòng bệnh VIP, phòng rộng rãi, còn hướng sáng.
Tô Ánh Nguyệt bảo mấy nhân viên chăm sóc ra ngoài hết, kéo bức màn, ánh nắng mặt trời chiếu nghiêng vào trong, cả phòng đều sáng rực lên.
Cô và Lâm Tố Nghi ngồi song song hai bên bàn trà cạnh cửa sổ, phía đối diện là Trần Mộc Tây ôm bản vẽ vẽ tranh.
Lâm Tố Nghi nói trước: “Tôi rất xin lỗi vì chuyện anh trai mình đã làm, nếu không có anh ấy, hai người cũng sẽ không xa Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Lập trường của mỗi người đều không giống nhau, cô không cần phải nói những điều này.”
Cô sẽ không nhận lời xin lỗi của Lâm Tố Nghi.
Trên lập trường của Lâm Hào Kiệt, chuyện anh ta làm không hề sai.
Nhưng cô và Trần Minh Tân từng vì thế mà đau khổ bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu, bọn họ sẽ không hiểu được.
Một chuyện khác, lúc đó cô nhảy xuống từ lầu hai, cũng không biết tình hình đứa nhỏ thế nào…
Có lẽ, cô còn phải cảm ơn Lâm Hào Kiệt nữa.
Cho dù nói sao thì đứa nhỏ cũng đã trở lại rồi, điều này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì nữa.
“Cũng phải.” Lâm Tố Nghi thở dài, không biết nói gì cho phải.
Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn sang Lâm Tố Nghi, cô ta có một đôi mắt rất trong suốt, lúc cười rộ lên cực kỳ động lòng người.
Cô gái như vậy, thật sự hoàn toàn không u sầu sao? Luôn lạc quan như thế sao?
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người đẩy ra từ bên ngoài, hai người cùng quay đầu lại.
Người đi vào là một vệ sĩ, sau khi anh ta thấy Tô Ánh Nguyệt mới nói: “Bà chủ, bác sĩ Lục đến kiểm tra cho cô Lâm.”
Bác sĩ Lục?
Vệ sĩ vừa nói xong, bóng dáng thon dài mặc áo blouse trắng xuất hiện trong tầm mắt của Tô Ánh Nguyệt.
Lục Thời Sơ ngạc nhiên nhìn cô: “Ánh Nguyệt?”
“Anh Thời Sơ, thật sự là anh à?” Tô Ánh Nguyệt thấy là Lục Thời Sơ thì không nhịn được đứng dậy.
Lâm Tố Nghi thấy dáng vẻ thân thiết của hai người thì chậm rãi đứng lên hỏi: “Bác sĩ Lục, hai người… quen nhau sao?”
Tô Ánh Nguyệt cười híp mắt: “Ừm, chúng tôi là bạn tốt.”
“Đây là người bạn nằm viện em nói lần trước à?” Lục Thời Sơ hỏi cô.
“Hả… đúng ạ, anh kiểm tra cho cô ấy đi, anh làm việc xong thì chúng ta nói chuyện sau.” Tô Ánh Nguyệt nói, sau đó đi tới chỗ Trần Mộc Tây.
Lục Thời Sơ vô thức nhìn qua chỗ Trần Mộc Tây, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của bé, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Lúc này Lâm Tố Nghi lại lên tiếng, cười nói: “Bác sĩ Lục, anh kiểm tra cho tôi trước đi, một tí tôi còn muốn tâm sự với bà Trần nữa.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy hai chữ “bà Trần”, không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua bên này.
Đúng lúc đối diện với ánh mắt còn chưa kịp dời đi của Lục Thời Sơ.
Cô phát hiện anh ấy đang nhìn Trần Mộc Tây.
Lục Thời Sơ vẫn không biết Trần Mộc Tây nhỉ?
Lát nữa lại giải thích với Lục Thời Sơ là được, anh ấy là người bạn quan trọng nhất của cô, một người mà cô xem như anh trai của mình.
…
Lục Thời Sơ kiểm tra cho Lâm Tố Nghi, chỉ là kiểm tra đơn giản theo thường lệ mà thôi, cho nên chẳng mấy chốc đã xong rồi.
Anh ấy vừa kết thúc chuyện bên này đã nhìn thẳng tới chỗ Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt thấy thế, vội vàng bế Trần Mộc Tây đi tới.
Cô chỉ vào Lục Thời Sơ nói với Trần Mộc Tây: “Mộc Tây, đây là chú Lục.”
Lục Thời Sơ hơi nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Đây là…”
“Con em.” Tô Ánh Nguyệt nói xong cũng không nhịn được ngơ ngác.
Đột nhiên có một đứa con trai lớn như vậy, vẫn không biết giải thích từ đâu.
Quả nhiên sắc mặt của Lục Thời Sơ lập tức thay đổi, sau đó lại nở nụ cười, nhìn Trần Mộc Tây, dịu dàng lên tiếng: “Mộc Tây?”
Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ của Trần Mộc Tây nói: “Chú Lục gọi con kìa.”
Dường như Trần Mộc Tây không thích Lục Thời Sơ lắm, “ồ” một tiếng như ông cụ non, sau đó giãy dụa xuống đất, lại đi đến một góc vẽ tranh.
Lâm Tố Nghi lên tiếng đúng lúc đánh vỡ sự xấu hổ: “Bác sĩ Lục, hôm nay tôi muốn ra ngoài đi lại được không?”
Lục Thời Sơ quay đầu, cười dịu dàng: “Được, nhưng không thể đi xa, đi một chút trong công viên của bệnh viện là được, không được đi ra ngoài.
Lục Thời Sơ vốn là một người không nóng tính, cư xử với người bệnh cũng rất dịu dàng.
Lâm Tố Nghi xấu hổ gật đầu, dường như rất ngại ngùng, hai tay cũng xoắn lại với nhau…
Tô Ánh Nguyệt mơ hồ nhìn ra được gì đó.
Thiếu nữ mơ mộng chuyện yêu đương rất bình thường.
Từ vẻ ngoài, nhân phẩm đến khí chất của Lục Thời Sơ để vào trong đám người cũng đều là hạng nhất, không kém Trần Minh Tân bao nhiêu, đàn ông như thế đương nhiên được không ít phụ nữ thích.
Lâm Tố Nghi có cảm tình với Lục Thời Sơ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ không biết sao Lục Thời Sơ sẽ trở thành bác sĩ của Lâm Tố Nghi.
Lâm Tố Nghi xoắn ngón tay nói: “Cảm ơn bác sĩ Lục, tôi sẽ không ra khỏi bệnh viện đâu.”
Lục Thời Sơ cười dịu dàng với cô ấy, sau đó vẫy tay với Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, chúng ta ra ngoài đi.”
Tô Ánh Nguyệt biết Lục Thời Sơ muốn hỏi mình chuyện của Trần Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt trả lời “được” một tiếng rồi quay đầu nói với Lâm Tố Nghi: “Cô Lâm, tôi đi trước, hôm khác lại đến thăm cô.”
Lâm Tố Nghi không biết đang nghĩ gì, có hơi mất hồn, nghe thấy giọng nói của Tô Ánh Nguyệt mới như giật mình hoàn hồn: “Ừm, được.”
“Cô chú ý sức khoẻ, có chuyện gì cứ liên lạc với tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!