CHƯƠNG 463: BẮT ĐẦU CHUYỂN BIẾN XẤU
Hai người lại nói thêm vài câu nữa, đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ ăn tới, Tô Ánh Nguyệt mới cúp máy.
Trước khi cúp máy cô lại hỏi một lượt về tình hình sức khỏe của Trần Minh Tân.
Anh chỉ nói một câu: “Mọi thứ vẫn đều bình thường, không có gì đáng ngại, em cứ chuyên tâm làm việc của mình là được rồi.”
Lời của Trần Minh Tân không chút nghi ngờ đã tiêm vào lòng cô một liều thuốc an thần, lòng cô yên ổn rất nhiều.
Nếu Trần Minh Tân đã dặn ngược lại cô chuyên tâm làm chuyện của mình thì cô cũng không thể phụ sự kỳ vọng của anh.
Mấy ngày sau đó Tô Ánh Nguyệt đều xử lý công việc ở Phong thị, vì một lòng muốn về sớm nên gần như ngày nào cô cũng làm tới đêm khuya.
Cuối cùng sau khi cô cố gắng làm việc thì ngày thứ tư cũng đã xử lý xong việc quan trọng, chuẩn bị về thành phố Vân Châu.
Chỉ là trước khi về cô cũng không nói với Trần Minh Tân, định cho anh một bất ngờ.
Hôm qua cô cũng chỉ gọi cho Trần Minh Tân vào buổi sáng nhưng không nói được mấy câu, anh cũng biết cô bận nên sau đó cũng không chủ động gọi cho cô.
Nhưng cô không thể cho Trần Minh Tân ngạc nhiên mà ngược lại còn bị anh làm cho kinh hãi.
Cô cố ý dành thời gian ra ngoài mua ít đồ mang về cho hai ba con, máy bay hạ cánh ở thành phố Vân Châu, cô đã không kịp chờ đợi mà ngồi xe về vịnh Vân Thượng.
…
Xe vừa đổ ở cửa chính biệt thự, cô không kịp lấy hành lý đã cầm quà mua trong tay chạy nhanh vào biệt thự.
Trong biệt thự chỉ có người làm, Trần Mộc Tây và Trần Minh Tân đều không ở đây.
Tô Ánh Nguyệt thuận miệng hỏi một người làm: “Ông chủ và cậu chủ nhỏ đều không ở nhà sao?”
“Không có ạ.” Người làm lắc đầu liên tục.
Tô Ánh Nguyệt gật đầu tỏ ý đã biết.
Cũng không biết Trần Minh Tân đưa Trần Mộc Tây ra ngoài chơi hay là anh tới công ty rồi thuận tiện đưa con theo.
Cô sẽ gọi cho Trần Minh Tân trước hỏi anh ở đâu rồi tắm rửa sau đó mới đi tìm họ.
Cô về phòng ngủ, đặt đồ xuống rồi gọi cho Trần Minh Tân.
“Sao lại có thời gian gọi cho anh thế?” Giọng Trần Minh Tân nghe có vẻ dịu dàng khác thường.
Tô Ánh Nguyệt không tự chủ nhẹ giọng nói: “Cũng phải ăn uống nghỉ ngơi chứ, em không gọi cho anh là anh cũng không chủ động gọi cho em…”
Bây giờ là buổi trưa, cũng gần tới giờ ăn trưa.
“Vậy em ăn cơm trước đi, anh ở ngoài có chút việc, tối về anh gọi lại cho em.”
“Anh ở ngoài, vậy Mộc Tây đâu?”
“Ở cùng với anh.”
“Anh đưa con đi làm à?”
Trần Minh Tân chỉ “ừm” một tiếng rồi lại giục Tô Ánh Nguyệt đi ăn.
Tô Ánh Nguyệt cũng không truy hỏi nữa, dù sao Trần Minh Tân không ở công ty thì sẽ ở CLB Ngọc Hoàng Cung, nếu không ở đó thì cô gọi lại là được.
Cô đặt điện thoại sang một bên rồi cầm quần áo vào phòng tắm.
Vì tâm trạng hơi sốt ruột nên cô cũng lười ngâm bồn mà tắm gội luôn.
Nhưng sau khi tắm xong cô lại phát hiện hình như ống thoát nước trong phòng tắm bị tắc, nước đọng lại trên đất không thể chảy được.
Kỳ lạ, ống thoát nước trong phòng tắm sao lại tắc được?
Cô mặc quần áo xong ra ngoài rồi cho người làm gọi người tới thông ống rồi sang phòng khác sấy tóc.
Đến khi cô sấy tóc xong đi ra thì thấy một công nhân cũng từ trong phòng đi ra, chắc là người được người làm tìm tới thông ống thoát nước.
Cô thuận miệng hỏi một câu: “Bây giờ đã được chưa? Vì sao lại bị tắc thế?”
Công nhân đó thật thà nói: “Là do bị tóc làm tắc.”
Giọng Tô Ánh Nguyệt thay đổi: “Tóc?”
Mấy ngày nay cô không ở nhà, sao lại có tóc để tắc ống thoát nước được?
“À, là những thứ này.” Dường như người ấy muốn chứng minh lời mình nói nên đưa túi nilon trong tay cho cô.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy tóc trong túi nilon.
Chỉ là tóc đó… rõ ràng là tóc đàn ông!
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, thấy công nhân ấy vẫn đứng đó thì cô gật đầu với người ta: “Phiền anh rồi.”
Sau đó cô nói với một người làm: “Trả tiền cho tài xế rồi đưa anh ấy về đi.”
Đúng lúc này có một người làm khác do dự gọi cô một tiếng: “Bà chủ…”
“Sao thế?” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn cô ấy, thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô ấy thì nói: “Có chuyện gì cứ nói đi.”
“Ông chủ rụng tóc nhiều lắm, có phải anh ấy… nên kiểm tra sức khỏe không…” Người làm thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt không thay đổi rồi mới nói hết.
Tô Ánh Nguyệt nghe lời người làm nói, trong đầu bỗng hiện lên thứ gì.
Không thể vô duyên vô cớ rụng nhiều tóc như vậy được, mà trong cơ thể Trần Minh Tân ngoài virus K1LU73 thì không có vấn đề gì khác, anh có triệu chứng này chỉ có thể nói lên rằng virus K1LU73 đã bắt đầu có phản ứng trong cơ thể anh ấy, bệnh tình bắt đầu chuyển biến xấu.
Bỗng nhiên cô hiểu ra vì sao Trần Minh Tân lại cứ dặn dò cô phải xử lý cho tốt chuyện của Phong thị.
Nhất định là anh đã biết tình huống của mình đã khó mà khống chế nên mới đẩy cô ra.
Dường như là lập tức, Tô Ánh Nguyệt sốt ruột đến đỏ mắt, cô gọi cho Mạc Tây Du.
Chỉ là Mạc Tây Du không nghe máy, cô lại gọi cho Nam Sơn, may mà anh ấy nghe máy.
Tô Ánh Nguyệt hỏi thẳng: “Trần Minh Tân đang ở đâu?”
“Ông chủ, anh ấy…”
Tô Ánh Nguyệt trực tiếp ngắt lời anh ấy: “Nói thật đi, tôi đã biết bệnh tình anh ấy chuyển biến xấu.”
Nghe thấy vẻ nghẹn ngào trong giọng Tô Ánh Nguyệt, Nam Sơn chỉ đành nói thật: “Ở một viện điều dưỡng vùng ngoại ô.”
Nam Sơn nói địa chỉ rồi Tô Ánh Nguyệt cúp máy, đi tới đó.
…
Khi Tô Ánh Nguyệt tới cửa viện điều dưỡng thì Nam Sơn đã chờ cô ở đó.
Nam Sơn mang vẻ mặt mệt mỏi: “Bà chủ.”
Thấy dáng vẻ này của Nam Sơn, tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại trên đường đi của Tô Ánh Nguyệt lại sục sôi, trái tim bị bóp nghẹt đến khó chịu, cô bình tĩnh nói: “Anh ấy ở đâu?”
Nam Sơn giật giật khóe miệng, nói: “Tôi đưa cô đi.”
Sau đó anh ấy trầm mặc quay đầu đi vào viện điều dưỡng.
Có lẽ là vì ở ngoại ô nên Tô Ánh Nguyệt càng đi vào trong cô càng cảm nhận được ý lạnh âm u.
Trái tim cô cũng treo lên, âm thầm hy vọng tình huống của Trần Minh Tân không tệ đến mức như trong tưởng tượng của cô.
“Đến rồi, cô vào đi.”
Giọng Nam Sơn lại vang lên, lúc này Tô Ánh Nguyệt bỗng hồi thần.
Cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng bệnh trước mắt, thả lỏng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cô cắn môi đẩy cửa.
Két…
Vì không gian quá yên tĩnh nên tiếng mở cửa vang lên cực kỳ chói tai.
Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Trần Minh Tân ngồi trước cửa sổ, anh đưa lưng về phía cô đang nghe điện thoại.
Anh mặc đồng phục bệnh nhân, đầu đội mũ.
Trước giờ cô chưa từng thấy dáng vẻ anh đội mũ.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Trần Minh Tân cúp máy, vừa quay đầu vừa nói: “Đến nhanh vậy à? Không phải cậu…”
Khi nhìn rõ người đứng ở cửa là Tô Ánh Nguyệt, lời phía sau của anh ngưng lại.
Thị lực Tô Ánh Nguyệt rất tốt, cô nhìn rõ mi tâm luôn bằng phẳng của Trần Minh Tân nhíu lại, khuôn mặt tái nhợt không tưởng tượng nổi dường như đã già đi mười tuổi.
Già yếu…
Cô cũng chỉ từng nghe nói virus K1LU73 sẽ khiến con người nhanh chóng già yếu nhưng vì thuốc trong người Trần Minh Tân không có triệu chứng rõ ràng nên cô tự lừa mình dối người cho rằng không nghiêm trọng đến vậy.
Nhưng bây giờ những triệu chứng này đã bắt đầu rõ ràng, thuốc của Mạc Tây Du đã không còn tác dụng nữa rồi sao?
Trần Minh Tân nhìn Tô Ánh Nguyệt, cứng ngắc duy trì tư thế quay đầu nhìn cô, mãi không nói gì.
Tô Ánh Nguyệt nuốt nước bọt sau đó giật khóe môi, ngược tay đóng cửa lại, mỉm cười bước tới: “Em về rồi.”
Cô tới gần, nâng mặt Trần Minh Tân lên rồi cúi người muốn hôn anh lại bị Trần Minh Tân quay đầu tránh đi.