CHƯƠNG 471: TRƯỚC BA TUỔI KHÔNG NHỚ GÌ
Tô Ánh Nguyệt trợn to mắt.
Trần Minh Tân cười lùi về, dùng giọng điệu dỗ Trần Mộc Tây nói chuyện với cô: “Được rồi, bây giờ đừng giận nữa.”
Nói xong, anh cười dịu dàng nhìn cô, cảm giác được phụ nữ che chở thật sự rất không tệ.
“Anh làm gì đó, Mộc Tây nhìn kìa!” Tô Ánh Nguyệt không nhịn được che mặt.
“Trẻ con trước ba tuổi không nhớ gì đâu.” Trần Minh Tân nói xong thì thay đổi sắc mặt trước.
Trẻ con trước ba tuổi không nhớ gì, bây giờ tính ra Trần Mộc Tây cũng mới hai tuổi, nếu lần này anh không thể qua được, nói cách khác, sau này con anh ngay cả ba mình như thế nào vẫn phải dựa vào ảnh chụp mới nhớ lại được…
Tô Ánh Nguyệt lại không nghĩ giống Trần Minh Tân, vì trong tiềm thức của cô, chắc chắn Trần Minh Tân có thể sống tiếp, cô không thể tưởng tượng được nếu Trần Minh Tân không còn nữa…
…
Vì Mạc Tây Du vẫn luôn chú ý đến thay đổi trong thân thể Trần Minh Tân, cứ cách một khoảng thời gian sẽ rút máu kiểm tra, cho nên dù đã đồng ý sẽ cho Bùi Dục Ngôn máu cũng không cần rút thêm từ trên người nữa, bảo Mạc Tây Du cầm lấy một ống chưa sử dụng hết cho Bùi Chính Thành, để anh ta đưa Bùi Dục Ngôn là được.
Tuy là máu ở thời kỳ khác nhau, nhưng thành phần virus K1LU73 bên trong vẫn giống, lấy đi chỉ cần tốn thời gian và tinh lực, lại thêm thiết bị điều trị nhất định cũng phân tích ra được thành phần, nhưng có thể phân tích hoàn toàn được không thì chưa chắc.
Mạc Tây Du phân tích lâu như vậy cũng không thể phân tích ra được cách điều chế đầy đủ.
Lúc Bùi Chính Thành lấy được ống máu kia, mày chợt nhíu chặt lại.
“Anh cả của tôi tìm đến Minh Tân à?” Anh ta hỏi Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt miễn cưỡng đáp lời: “Ừm.”
Có được câu trả lời chắc chắn của Tô Ánh Nguyệt, Bùi Chính Thành lập tức rơi vào trầm tư.
“Anh không cần tự trách, chuyện này không sao cả, hơn nữa còn là Trần Minh Tân đồng ý gặp anh ta…” Tô Ánh Nguyệt càng nói càng cảm thấy hình như là thế cũng không đúng lắm.
“Không sao.” Bùi Chính Thành lắc đầu, còn nói: “Tôi về trước, tôi sẽ đưa ống máu này cho anh cả, anh ấy sẽ nhanh chóng giao cho quốc gia nghiên cứu thôi, có lẽ bên kia có người giỏi, có thể nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc giải thì sao?”
Tô Ánh Nguyệt trịnh trọng gật đầu: “Cảm ơn.”
Bùi Chính Thành cầm ống máu kia lái xe thẳng về nhà.
Bùi Dục Ngôn đến thành phố Vân Châu làm nhiệm vụ vẫn luôn ở trong nhà anh ta, nhưng vì tính chất đặc biệt của công việc, Bùi Chính Thành thường xuyên gặp những người khác nhau.
Lần trước sau khi Bùi Dục Ngôn đến, nói là tìm Trần Minh Tân có chút việc, bảo anh ta dẫn đi tìm Trần Minh Tân, Bùi Chính Thành thầm thấy Trần Minh Tân cũng không làm gì phạm pháp, cho nên không từ chối.
Nhưng anh ta hiểu tính cách của anh cả mình.
Bùi Dục Ngôn có sự bình tĩnh của người làm chính trị, cũng có sự sắc bén của quân nhân và… máu lạnh.
Nhà họ Bùi là gia tộc lớn, Bùi Dục Ngôn là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Bùi, là người phải chống đỡ nhà họ Bùi hưng thịnh, cho nên anh ta rất máu lạnh, trên một mức độ nhất định, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Nhà họ Bùi…
Bùi Chính Thành không nhịn được lắc đầu, nếu không có những chuyện kia, anh ta cũng sẽ không chạy xa như thế.
Trong lúc vô thức, anh ta đã suy nghĩ suốt dọc đường, đợi lấy lại tinh thần thì đã đến cửa nhà rồi.
Vừa vào cửa, anh ta đã nhìn thấy Bùi Dục Ngôn .
Bùi Dục Ngôn đang chờ anh ta.
“Cầm về rồi chứ?” Bùi Dục Ngôn nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn Bùi Chính Thành.
Vẻ mặt của Bùi Dục Ngôn nhìn qua hơi lo lắng, nhưng giọng điệu của anh vẫn không nhanh không chậm.
Bùi Chính Thành lạnh lùng lấy ống máu kia ra, Bùi Dục Ngôn đưa tay muốn cầm lấy, Bùi Chính Thành lại đột nhiên rụt tay về.
Bùi Dục Ngôn nguy hiểm nheo mắt lại, lớn tiếng quát: “Bùi Chính Thành!”
Sắc mặt của Bùi Chính Thành cũng không được tốt lắm, lạnh như băng nói: “Trần Minh Tân làm ăn đứng đắn, trên người cậu ấy không có gì để điều tra cả, Grissy cũng không liên quan gì đến cậu ấy, lấy máu rồi thì đừng đi làm phiền cậu ấy nữa.”
“Em đang bàn điều kiện với anh vì một người ngoài à?” Sắc mặt Bùi Dục Ngôn lại u ám hơn mấy phần, rõ ràng rất bất mãn vì lời của Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành hít một hơi thật sâu nói: “Trần Minh Tân là anh em tốt của tôi, cậu ấy không phải người ngoài.”
Bùi Dục Ngôn không đáp lời, chỉ là ánh mắt ít nhiều có chút khinh thường.
Bùi Chính Thành như nhớ đến điều gì đó, giễu cợt nói: “Ít nhất, cậu ấy sẽ không vì một vài chuyện chưa chắc mà lựa chọn vu oan tôi.”
Dường như lời của anh ta đã kích thích thần kinh mẫn cảm của Bùi Dục Ngôn , sự khinh thường dưới đáy máy dần mất đi, sắc mặt nặng nề.
Bùi Chính Thành cũng không nhiều lời với anh ta, để ống máu vào tay anh ta rồi xoay người đi ra ngoài.
Chỉ là trước khi đi, Bùi Chính Thành còn nói: “Biệt thự này anh ở đi, tôi ở công ty.”
…
Hoàng hôn, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân dẫn Trần Mộc Tây ra ngoài tản bộ.
Lúc chạng vạng, nhiệt độ bên ngoài của thấp hơn nhiều, rất mát mẻ.
Tô Ánh Nguyệt nhìn mặt trời từng chút lặn xuống từ trên chân trời, trong lòng tràn đầy sợ hãi và bất an.
Mỗi một ngày trôi qua, cũng có nghĩa thời gian của Trần Minh Tân ít đi một ngày.
Cô cứ lo suy nghĩ, trong lúc vô thức đã tụt lại phía sau.
Hai cha con Trần Minh Tân và Trần Mộc Tây đi cách cô một khoảng.
Có thể là thấy hoa cỏ mới lạ, Trần Mộc Tây dừng chân lại ngồi xổm xuống, sau đó cậu bé ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân nói gì đó, Trần Minh Tân cũng ngồi xổm xuống.
Hai cha con trò chuyện với nhau.
Hình ảnh vừa ấm áp vừa hài hoà.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra nghe máy.
“Anh Thời Sơ?” Cô mới xem thông báo cuộc gọi, là điện thoại của Lục Thời Sơ.
Giọng nói của Lục Thời Sơ không hề dịu dàng như trước đây, trở nên nghiêm túc đến lạ thường: “Ánh Nguyệt, chuyện có liên quan đến virus K1LU73 em hỏi hôm đó là vì Minh Tân bị nhiễm sao?”
“Cái gì?” Rõ ràng cô không nói với Lục Thời Sơ, sao anh ấy lại biết được.
Lục Thời Sơ giải thích: “Có tin tức nói Trần Minh Tân bị bệnh nặng, anh nhớ đến ngày đó em từng hỏi anh về virus K1LU73, bèn nghĩ có phải Trần Minh Tân bị nhiễm không, bây giờ em chỉ cần nói với anh có phải không là được?”
Tin tức nói?
Viện điều dưỡng chỗ Trần Minh Tân ở cực kỳ bí mật, sao có thể bị người ta phát hiện chứ.
Cứ như thế, Trần Minh Tân muốn tĩnh dưỡng càng khó hơn.
Ông trùm tài chính bị bệnh nặng, giới tài chính sẽ gặp phải rối loạn…Các loại báo có mánh lới vừa tung lên, chắc chắn rất được người ta chú ý.
Mà truyền thông vì có được tư liệu trực tiếp sẽ sử dụng chút thủ đoạn.
“Ánh Nguyệt?” Mãi không đợi được câu trả lời của Tô Ánh Nguyệt, Lục Thời Sơ lại gọi cô một tiếng.
“Cứ như thế nhé, em không nói chuyện với anh nữa, em lên mạng xem tin tức một chút.”
Cô nghĩ có lẽ truyền thông đưa tin cũng không được yêu thích lắm, thừa dịp chuyện vẫn chưa xôn xao bỏ chút tiền để bọn họ xoá đi tin tức này cũng tốt hơn.
Cho nên cô hoàn toàn không thể quan tâm đến vấn đề của Lục Thời Sơ, trực tiếp cúp máy, ngồi trên ghế bên đường bắt đầu xem tin tức.