CHƯƠNG 479: VẪN LUÔN RẤT KHẮC CHẾ
Ở trên giường?
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc, sao cô lại ngủ ở trên giường được chứ? Trước đó cô còn đang nằm dựa vào một bên giường sao giờ lại thành ở trên giường rồi?
Đúng rồi! Trần Minh Tân đâu?
Cô vén tấm chăn ra, lật người bước xuống giường.
Cô đánh giá xung quanh, xác nhận đây đúng là phòng bệnh của Trần Minh Tân.
Bây giờ cô nằm ở trên giường vậy lẽ nào là Trần Minh Tân đã tỉnh lại rồi? Anh tỉnh lại nên đã ôm cô lên giường?
Đúng thế, chắc chắn là thế.
Nghĩ đến đây cô không kìm được vui mừng, Trần Minh Tân thực sự tỉnh lại rồi!
“Trần Minh Tân!”
Cô vừa gọi tên Trần Minh Tân vừa đi xem những phòng khác.
Không có trong phòng bếp, phòng tắm cũng không, cô đã tìm cả phòng mấy lần rồi nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Trần Minh Tân.
Tâm trạng Tô Ánh Nguyệt dần trở nên hoảng loạn, anh ấy sẽ đi đâu chứ?
Cô vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi tên anh.
Các tầng đều tìm cả rồi nhưng vẫn không nhìn thấy Trần Minh Tân, lúc này cô thực sự hoảng sợ.
Cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh, anh ngồi trên một chiếc ghế ở hành lang công viên.
Trên người anh vẫn đang mặc bộ quần áo bệnh nhân, vì thời gian này tình hình sức khỏe lúc tốt lúc xấu, lại cộng thêm hôn mê liên tục năm ngày nên sắc mặt anh cực kỳ xanh xao nhưng có thể thấy gương mặt đã hồi phục lại dáng vẻ nên có ở độ tuổi này.
Tuy mấy ngày nay anh chưa từng tỉnh lại nhưng sắc mặt đã dần dần hồi phục.
Có lúc Tô Ánh Nguyệt nhìn gương mặt của anh cũng cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Nếu không phải là đích thân nhìn thấy thì cô cũng khó mà tin được trên đời này lại có điều như thế: Có thể đi ngược lại với quy luật tự nhiên, vừa có thể khiến gương mặt lão hóa nhanh chóng lại vừa có thể khiến diện mạo quay trở về như lúc đầu.
Nhưng mà đối với cô điều này không hề quan trọng.
Quan trọng là Trần Minh Tân vẫn sống mạnh khỏe.
“Sao anh lại đến đây rồi?”
Tô Ánh Nguyệt bước từng bước chậm rãi đến trước mặt Trần Minh Tân, sau khi nói một câu như thế nước mắt cô không kìm được lã chã rơi.
Cô nói xong, phải sau mấy giây Trần Minh Tân mới như hồi thần, chuyển sang nhìn gương mặt cô.
Đối diện với con mắt đen tuyền của Trần Minh Tân, trong khoảnh khắc sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng Tô Ánh Nguyệt dâng trào, cô khóc không thành tiếng.
Đôi mắt cô ngập nước, không phát hiện ra vẻ mặt Trần Minh Tân lạnh lùng đến lạ thường, anh nhìn chằm chằm Tô Ánh Nguyệt hết nửa phút rồi mới chậm rãi giơ tay ra ôm cô vào lòng.
Anh ôm lấy cơ thể mềm mại của Tô Ánh Nguyệt, một cánh tay đặt ở lưng cô vỗ nhè nhẹ mang theo ý an ủi, cằm anh kê lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp:“Anh đã khỏe lại rồi, em không vui sao? Sao lại khóc thành thế này? Hử?”
“Vì em vui mà…” Tô Ánh Nguyệt hít mũi, ngẩng đầu lên mỉm cười vui vẻ nhìn anh.
Viền mắt cô đỏ hoe, đôi mắt như được nước gột rửa sáng long lanh, Trần Minh Tân đè gáy cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn này cực kỳ nhẹ nhàng, không hề giống với phong cách thường ngày của Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt nhiệt tình đáp lại, bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ đó là Trần Minh Tân đã trở về rồi, thực sự là anh, anh khỏi hoàn toàn rồi!
Người biết nói chuyện, biết hôn cô, một Trần Minh Tân khỏe mạnh trở về rồi!
Khi nụ hôn kết thúc, Tô Ánh Nguyệt đã mềm nhũn trong lòng anh, thở không ngừng.
Hô hấp của Trần Minh Tân hơi hỗn loạn, một tay anh nhẹ nhàng xoa lên mái tóc cô, giọng nói của anh hơi khàn:“Rõ ràng anh mới là người không được khỏe mà sao em lại giống như còn yếu đuối hơn cả anh, mới hôn có một chút thôi mà em đã không ổn rồi?”
Tô Ánh Nguyệt vừa nghe lời nói đầy thâm ý của anh mặt lập tức chuyển sang màu đỏ, bàn tay nắm lại đấm lên người anh mấy cái thể hiện không vui, nhưng đánh xong cô mới nhớ ra Trần Minh Tân chỉ vừa mới khỏe lại.
Giờ cô mới nhớ đến vừa nãy mải vui chuyện Trần Minh Tân tỉnh lại nên chưa hỏi xem anh ấy có chỗ nào không thoải mái, thế nên cô vội vàng hỏi:“Có chỗ nào khó chịu không? Anh cảm thấy thế nào rồi?”
“Ban đầu cảm thấy không ổn lắm nhưng giờ lại thấy không tệ.” Trần Minh Tân mỉm cười đầy thâm ý, anh duỗi tay ra vuốt ve đôi môi của cô.
“Đừng đùa nữa, em hỏi thì anh nói đi, hay là bây giờ chúng ta đi tìm bác sĩ Mạc, để anh ta kiểm tra lại cho anh.”
Cô đúng là quá sơ suất rồi, Trần Minh Tân ngủ năm ngày mới tỉnh lại, đương nhiên là phải làm kiểm tra rồi, nếu không cô sẽ luôn thấy tim mình treo lơ lửng bất an.
“Để anh ôm thêm một lúc nữa đi, anh vừa tỉnh lại thì đừng nhắc đến người đàn ông khác trước mặt anh, cẩn thận không anh giận đấy.” Giọng nói của Trần Minh Tân trầm thấp, nghe có chút không thật.
Tô Ánh Nguyệt nghe xong không nhịn được cười, đáp lại:“Đừng nghịch nữa!”
Cô chỉ nghĩ rằng Trần Minh Tân đang nói đùa, sao anh có thể ghen cả với Mạc Tây Du được chứ, nếu mà là thật thì đúng là tìm chuyện vô cớ rồi!
Dù cô nói như thế nhưng trong lòng cũng không nhẫn tâm làm trái mong muốn của anh.
Nếu như bây giờ Trần Minh Tân không muốn tìm Mạc Tây Du vậy thì chờ thêm lát nữa rồi đi là được.
……
Một lúc sau hai người mới cùng nhau đi tìm Mạc Tây Du.
Mấy ngày Trần Minh Tân không tỉnh lại cũng là mấy ngày Mạc Tây Du nghiên cứu xem thuốc giải virus K1LU73 có vấn đề gì không, lúc không làm thí nghiệm thì chính là đang để ý đến tình trạng thay đổi của Trần Minh Tân.
Đột nhiên nhìn thấy Trần Minh Tân xuất hiện trước mặt mình, anh ta sững sờ hồi lâu rồi mới kịp phản ứng lại:“Ngài…khỏe lại rồi?”
Anh ta vừa nói xong, chưa đợi Trần Minh Tân đáp lời đã lập tức nhăn mày, lấy kính đeo trên sống mũi xuống lau một lượt rồi lại đeo lên.
Anh ta vừa đeo vừa nói:“Không phải là tôi hoa mắt chứ?”
Tô Ánh Nguyệt nghe lời anh ta nói không nhịn được bật cười, xem ra tên Mạc Tây Du này mấy ngày qua mệt đến ngơ người luôn rồi, anh ta thế mà lại có thể nói những lời này.
Tô Ánh Nguyệt giơ tay đến trước mặt Mạc Tây Du khua vài cái:“Bác sĩ Mạc, nhìn ở đây, nghe tôi nói này! Trần Minh Tân thật sự khỏe lại rồi, anh ấy đã tỉnh lại rồi!”
Lúc này Mạc Tây Du cũng nhìn về phía Trần Minh Tân kinh ngạc hét lớn:“Đúng là ngài ấy rồi!”
“Anh mau làm kiểm tra cho anh ấy đi!” Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng đẩy Trần Minh Tân đến trước mặt Mạc Tây Du.
Mạc Tây Du vội vàng đi lấy đồ đạc.
Đợi đến khi anh ta kiểm tra cho Trần Minh Tân xong đã là hai tiếng sau. Lần kiểm tra sức khỏe cho Trần Minh Tân này anh ta làm cực kỳ cẩn thận, đến cả một sợi tóc cũng không bỏ qua.
Đợi thêm một lúc nữa cuối cùng Mạc Tây Du cũng đưa kết quả ra.
“Chúc mừng, sức khỏe của ngài không có gì bất thường.” Mạc Tây Du đưa kết quả kiểm tra cho Tô Ánh Nguyệt, trên mặt là nụ cười vui mừng xuất phát từ nội tâm.
Tô Ánh Nguyệt mừng rỡ nhận lấy kết quả anh ta đưa đến, cô vui vẻ quay đầu sang nhìn Trần Minh Tân nhưng lại phát hiện biểu cảm hờ hững trên mặt anh, giống như không quá vui mừng.
Tô Ánh Nguyệt chỉ hơi ngẩn người nhưng chốc lát đã cho qua, dù sao thì trước giờ Trần Minh Tân đều là như thế, luôn rất khắc chế bản thân, dù vui hay không thì chỉ cần anh không muốn thể hiện ra, người khác cũng khó mà đoán ra được.