CHƯƠNG 488: KHÔNG QUÁ MƯỜI CÂU
Tô Ánh Nguyệt nhìn những nét chữ như rồng bay phượng múa của Trần Minh Tân ở trên đó, ngẫm nghĩ một lát lại đặt những tấm thiệp đã viết xong xuống, trong mắt hiện lên tâm trạng phức tạp.
Cô do dự một lát mới ngồi xuống bên cạnh anh, giọng điệu bình thản nói: “Sao anh lại muốn mời nhiều người thế? Chỉ mới mấy người họ hàng, bạn bè của chúng ta tập trung một chỗ chúc mừng, không phải tốt sao?”
Cô cũng đã nghĩ tới chuyện phải ăn mừng sinh nhật của Trần Mộc Tây thế nào rồi.
Đối với cô và Trần Minh Tân, bất kể về sau có thể có con nữa không, Trần Mộc Tây đều là đứa trẻ mà bọn họ thương yêu nhất. Về phần sinh nhật con, cô thật sự chưa từng nghĩ sẽ tổ chức lớn.
Cho dù gần đây Trần Mộc Tây hoạt bát rất nhiều, nhưng dù sao vẫn có hơi sợ người lạ.
Nếu thật sự muốn tổ chức ăn mừng, lại mời một vài người họ hàng, bạn bè thân thiết tới nhà, hoặc làm bữa tiệc nhỏ ở Ngọc Hoàng Cung là được rồi. Cô cho rằng Trần Minh Tân cũng nghĩ giống cô, ai biết Trần Minh Tân luôn khiêm tốn lại muốn tổ chức lớn như vậy.
“Náo nhiệt một chút cũng tốt hơn.” Trần Minh Tân nói mà không ngẩng đầu lên, dường như không phát hiện ra tâm trạng mâu thuẫn của Tô Ánh Nguyệt.
“Nhưng…”
Tô Ánh Nguyệt còn muốn nói gì nữa, Trần Minh Tân lại ngắt lời cô: “Trong thời gian này, anh đã thu xếp xong tất cả rồi, tin tức cũng đã truyền ra, cho dù bây giờ muốn hủy bỏ cũng không kịp nữa.”
Đây thật sự vẫn là phong cách của Trần Minh Tân, muốn làm gì đi làm luôn, bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu đều chưa bao giờ thương lượng với cô.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt hơi buồn bực.
Cô đã nói mà, anh làm sao có thể chịu yên ổn ở nhà trông con được, hóa ra là đang chuẩn bị làm chuyện này.
Trần Mộc Tây là con của hai người bọn họ, anh phải tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho Trần Mộc Tây, nhưng chưa từng nghĩ nên thương lượng với cô.
Sau khi Trần Minh Tân nói với cô xong lại quay đầu đi viết thiệp mời.
Tô Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, đứng lên nói: “Tùy anh.”
Thấy Trần Minh Tân không có phản ứng gì, cô bế Trần Mộc Tây ra ngoài.
…
Hai ngày sau, Tô Ánh Nguyệt đi một chuyến tới Cảnh thành.
Khi cô trở về thì đã là cuối tuần, cũng là sinh nhật hai tuổi của Trần Mộc Tây.
Mấy ngày nay, khắp nơi đều đăng tin liên quan tới bữa tiệc sinh nhật của cậu chủ nhỏ tập đoàn LK. Còn chưa tới ngày sinh nhật của Trần Mộc Tây nhưng ảnh chụp hội trường đã được truyền ra ngoài.
Cô biết, nếu không được Trần Minh Tân cho phép thì loại chuyện này chắc chắn sẽ không được truyền ra ngoài.
Bữa tiệc sinh nhật của Trần Mộc Tây đều do một tay Trần Minh Tân chuẩn bị.
Buổi tối trước hôm sinh nhật Trần Mộc Tây, Tô Ánh Nguyệt đã mua một chiếc bánh ga-tô ở bên ngoài, làm sinh nhật sớm cho bé.
Bởi vì, ngày mai Trần Mộc Tây sẽ có một thân phận khác, đó chính là cậu chủ nhỏ của tập đoàn LK. Tối hôm nay, Tô Ánh Nguyệt làm sinh nhật sớm cho bé, thân phận của bé sẽ chỉ đơn giản là con trai của Tô Ánh Nguyệt mà thôi.
Tô Ánh Nguyệt bế Trần Mộc Tây, nắm tay bé vỗ tay hát bài chúc mừng sinh nhật, sau khi hát xong lại hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của bé: “Sinh nhật vui vẻ, cục cưng!”
Trẻ con đều thích bánh ga-tô với hình thức tinh tế, màu sắc bắt mắt. Trần Mộc Tây cũng không ngoại lệ.
Bé uốn éo ở trên người Tô Ánh Nguyệt, trong miệng rầm rì muốn giơ tay cầm lấy bánh ga-tô.
Tô Ánh Nguyệt bật cười, dụ dỗ bé nói: “Con không thể lấy được, phải thổi nến trước đã.”
Cô nói xong chỉ tay về phía ngọn nến được cắm trên bánh ga-tô, nói với Trần Mộc Tây: “Nào, con và mẹ cùng thổi tắt nến nhé.”
Trần Mộc Tây rất phối hợp với cô, hai người cùng thổi nến, sau đó đèn trong phòng lại sáng lên.
Trần Minh Tân ngồi ở đối diện hai mẹ con, trên mặt không có cảm xúc gì.
Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý tới Trần Minh Tân, kéo bàn tay nhỏ của Trần Mộc Tây đi cắt bánh ga-tô.
Trần Mộc Tây ăn được mấy miếng thì Tô Ánh Nguyệt không cho bé ăn nữa. Bé còn quá nhỏ tuổi, sức khỏe lại không tốt lắm, ngoại trừ bữa ăn chính, thật ra cũng rất ít ăn đồ ăn vặt.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải dậy rất sớm đấy.” Trần Minh Tân ngồi ở đối diện bọn họ thình lình lên tiếng.
Tô Ánh Nguyệt vốn đang vừa cười vừa nói chuyện với Trần Mộc Tây, nghe được giọng nói của Trần Minh Tân thì nụ cười chợt biến mất, ngước mắt lên nhìn anh và thản nhiên nói: “Ừ.”
Sau đó, cô lại bế Trần Mộc Tây lên tầng.
Mãi đến khi cô dỗ cho Trần Mộc Tây ngủ rồi, Trần Minh Tân vẫn chưa về phòng.
Tô Ánh Nguyệt mở cửa phòng ngủ ra, vừa lúc nhìn thấy Trần Minh Tân đứng ở cửa phòng chuẩn bị mở cửa, nhưng trên tay khác của anh vẫn cầm điện thoại.
Rõ ràng anh đang định mở cửa thì nhận được điện thoại.
Tô Ánh Nguyệt thấy thế bèn rụt tay lại, xoay người quay vào phòng và nằm trên giường.
Cô nhắm mắt lại, không biết qua bao lâu mới thấy vị trí bên cạnh lún xuống vì trọng lượng.
Là Trần Minh Tân lên đây.
Trong phút chốc, cánh tay của người đàn ông đã vắt ngang trên lưng cô, siết chặt lại từng chút một, sau đó hơi dùng lực và đột nhiên kéo cơ thể mềm mại như không xương của cô vào trong lòng đầy vẻ chiếm hữu.
Tô Ánh Nguyệt vẫn không động đậy. Mấy ngày nay trong lòng cô vẫn không vui lắm. Cô không tin Trần Minh Tân là người tâm tư nhạy bén lại không nhận ra được.
Có thể anh thấy cô chỉ là đang hờn dỗi chút thôi.
Nhưng mỗi đêm, anh đều thân thiết với cô như chẳng hề có chuyện gì.
Một lát sau, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hơi nóng nên đẩy anh ra: “Anh thả ra một chút đi, nóng.”
“Anh lạnh.” Trần Minh Tân lại mặt dày lập tức dịch sát vào.
Anh vừa dính sát lại gần thì Tô Ánh Nguyệt đã dịch sang bên.
Mãi đến khi cô dịch đến sát mép giường, cuối cùng không nhịn được nữa bèn xoay người ngồi dậy: “Trần Minh Tân, anh làm loạn đủ chưa, có thể ngủ yên được không?”
Giọng cô hơi lớn, vang lên trong căn phòng yên tĩnh có vẻ hơi trống trải.
Trần Minh Tân không lập tức trả lời cô, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Nhưng anh vẫn dịch sang bên cạnh, để lại chút khoảng trống cho Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt cho rằng Trần Minh Tân cuối cùng đã nghe lọt tai lời cô nói.
Cô vừa nằm xuống, lại nghe Trần Minh Tân nói: “Mấy hôm nay em còn ầm ĩ chưa đủ sao?”
Tô Ánh Nguyệt nghi mình nghe nhầm, cho nên hỏi lại: “Anh nói gì?”
Giọng nói của Trần Minh Tân vang lên trong căn phòng tối tăm, nghe có vẻ xa xôi: “Bởi vì anh muốn làm bữa tiệc sinh nhật lớn cho Mộc Tây mà mấy ngày nay em cứ luôn tức giận với anh, mỗi ngày nói chuyện với anh không quá mười câu.”
Sáng sớm cô rời giường đi tới công ty làm việc, buổi tối về thì chơi với Mộc Tây, quả thật trong lúc rảnh rỗi nói chuyện với Trần Minh Tân rất ít, còn một nguyên nhân khác cũng thật sự là vì cô không muốn nói chuyện với Trần Minh Tân.
Mà ý anh nói lại giống với suy đoán của Tô Ánh Nguyệt, Trần Minh Tân thực sự biết cô đang tức giận.
Nhưng anh cho rằng cô tức giận chỉ vì anh muốn tổ chức lớn cho Trần Mộc Tây thôi sao?
Nếu Trần Minh Tân sớm thương lượng với cô…
Thôi quên đi, lùi lại một bước, nếu khi cô tìm tới Trần Mộc Tây, anh nói đàng hoàng với cô một tiếng là anh muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhất cho Trần Mộc Tây lớn một chút, cô sẽ không tức giận mà còn cảm thấy vui vẻ. Trần Minh Tân bằng lòng tổ chức sinh nhật lớn cho Trần Mộc Tây, đây là tấm lòng của một người ba đối với con trai.
Nhưng tệ là tệ ở chỗ anh không thương lượng với Tô Ánh Nguyệt, đã tự ý quyết định muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật lớn cho Trần Mộc Tây.