CHƯƠNG 497: TUỔI CÒN NHỎ MÀ KHÔNG CHỊU HỌC HỎI NHỮNG THỨ TỐT
Tô Ánh Nguyệt đưa bình nước cho Trần Mộc Tây, rồi bế bé lên, sau đó đi tới chiếc ghế sofa đối diện của Trần Úc Xuyên.
Cô vừa ngồi xuống thì Trần Úc Xuyên đã lên tiếng hỏi cô: “Sao đi lâu như vậy?”
Trần Úc Xuyên hơn hai năm nay cũng không có nhiều thay đổi, lần trước khi gặp ông ta ở nước J thì cô đã phát hiện ra điểm này.
Ngữ khí của ông ta không nhiệt tình mà cũng không có lạnh nhạt, nhưng Tô Ánh Nguyệt vẫn có thể cảm nhận ra được Trần Úc Xuyên vẫn không có thích cô.
Có lẽ là sự không thích này còn kinh khủng hơn cả trước đây nữa, thậm chí có thể nói là—ghét bỏ.
Bởi vì Trần Úc Xuyên trước giờ luôn muốn kiểm soát Trần Minh Tân, mà Trần Minh Tân bởi vì cô mà suýt chút nữa đã trở mặt thành thù với Trần Úc Xuyên.
Trước đây, bởi vì chuyện của đứa trẻ, trong đáy lòng của Trần Úc Xuyên có lẽ vẫn còn có chút tự trách, nhưng bây giờ Trần Mộc Tây đã quay về bình an rồi, sự tự trách nơi đáy lòng đó của Trần Úc Xuyên cũng biến mất rồi.
Mà thay thế vào đó là một sự căm ghét Tô Ánh Nguyệt càng sâu hơn.
“Gặp một người bạn nên nói vài ba câu.” Tô Ánh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Trần Úc Xuyên, nhàn nhạt mở miệng.
Trần Úc Xuyên nghe vậy thì cũng chỉ nhướng mày, sau đó ông ta quay đầu qua tiếp tục nói chuyện với Bùi Chính Thành.
Tô Ánh Nguyệt đối với sự lạnh nhạt thờ ơ của Trần Úc Xuyên cũng không cảm thấy ngại ngùng, cô ngồi ở bên cạnh nhỏ tiếng nói chuyện với Trần Mộc Tây.
Một lát sau, Bùi Chính Thành nhận được một cuộc điện thoại, có việc phải rời đi.
Bùi Chính Thành cúp điện thoại, trên gương mặt nở nụ cười: “Thật ngại quá ông Trần, cháu có việc phải đi trước, hôm khác lại đến nói chuyện với ông nha.”
“Được rồi được rồi, cháu mau đi đi, người trẻ tuổi phải ở cùng với người trẻ tuổi, không cần quan tâm đến ông già như ta đâu.” Ngữ khí của Trần Úc Xuyên tuy nghe rất giống như là đang không vui, nhưng Tô Ánh Nguyệt biết, Trần Úc Xuyên vốn không có tức giận gì cả.
Mà ngược lại ông ta còn rất thích Bùi Chính Thành nữa.
Trần Úc Xuyên nói xong thì nhìn sang Tô Ánh Nguyệt, khẽ nhíu mày nói: “Cô tiễn Chính Thành đi chút đi.”
“Ừm.”
Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi đứng dậy đi tiễn Bùi Chính Thành.
Cô tiễn Bùi Chính Thành ra đến cửa, Bùi Chính Thành nhìn vào trong phòng một cái, thấy Trần Úc Xuyên đang uống nước, lúc này anh ta mới ghé sát tai nói nhỏ với Tô Ánh Nguyệt: “Tôi chỉ có thể giúp cô được đến đây thôi, ông Trần thông minh lắm, tôi mà ở lâu ông ấy nhất định sẽ biết là do Minh Tân cố ý kêu tôi đến đây thôi, tôi phải đi trước đây, cô mau vào trong đi.”
Bùi Chính Thành bất giác lắc lắc đầu.
Tô Ánh Nguyệt không có nhìn thấy sự lo lắng của Bùi Chính Thành, mà hỏi một chuyện khác: “Là Trần Minh Tân kêu anh tới đây sao?”
“À!” Bùi Chính Thành gật gật đầu, nói: “Cô không biết à?”
“Bây giờ thì biết rồi, anh mau đi đi, tôi ở đây được mà.” Tô Ánh Nguyệt xua xua tay với anh.
Nhìn thấy Bùi Chính Thành quay người rời khỏi, Tô Ánh Nguyệt đứng tại chỗ, cô khẽ sững sờ một hồi, mãi đến khi nghe thấy trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng ‘xoảng’, lúc này cô mới đóng cửa rồi quay người đi vào bên trong.
Lúc cô đi vào thì đúng lúc nhìn thấy Trần Úc Xuyên đang đứng ở trước bàn cà phê, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Trần Mộc Tây.
Mà Trần Mộc Tây vốn đang ngồi ở trên ghế sofa lúc này đang ngây ngốc đứng ở một bên của bàn cà phê, bé đang nhìn vào nơi nào đó trên mặt đất, giống như là không hiểu đã xảy ra chuyện gì vậy.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt như thắt lại, cô vội vàng đi qua đó, lên tiếng hỏi: “Sao thế?”
“Đây là đứa con trai ngoan mà cô dạy sao?” Trần Úc Xuyên vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì trực tiếp quát to với cô.
Trần Mộc Tây nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt thì liền đưa ánh mắt đầy đáng thương nhìn cô: “Mẹ ơi.”
Chiếc miệng nhỏ của bé bĩu lên, trong đôi con ngươi đen láy đó hiện lên vệt ánh sáng long lanh của nước, trông đáng thương cực kỳ, nhưng vẫn nhẫn nhịn không có khóc ra.
Trần Mộc Tây mới có hai tuổi, Trần Úc Xuyên đối với bé mà nói cũng chỉ là một người lạ, vừa nãy Trần Úc Xuyên nói chuyện lớn tiếng như vậy, Trần Mộc Tây khó tránh bị doạ sợ rồi.
Bé nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, muốn qua đó để Tô Ánh Nguyệt bế bé, nhưng bé lại không dám.
Trẻ con rất nhạy cảm, bé tuy không biết lão già đột nhiên xuất hiện này có thân phận gì, nhưng bé có thể cảm nhận được sự tôn kính của Tô Ánh Nguyệt đối với Trần Úc Xuyên.
Cho nên, Trần Úc Xuyên chưa lên tiếng, bé cũng không dám tuỳ tiện động đậy.
“Ông ngoại, đã xảy ra chuyện gì?” Tô Ánh Nguyệt cũng không vội đi bế Trần Mộc Tây mà quay đầu nhìn sang Trần Úc Xuyên.
Không giống như trước đây, cô không gọi ông ta là ‘ông cụ Trần’ nữa, mà trực tiếp kêu thẳng ‘ông ngoại’.
Trần Úc Xuyên nghe thấy cách xưng hô của cô thì liền hung hăng nhíu mày: “Cô dạy con như thế nào vậy, dạy tính tình của nó nóng nảy như vậy hả! Một chút quy củ cũng không có, tuỳ tiện ném đồ lung tung!”
Nói xong thì liền nhìn qua phía trước của Trần Mộc Tây.
Tô Ánh Nguyệt men theo tầm mắt của Trần Úc Xuyên nhìn qua, lúc này mới nhìn thấy trên sàn nhà trước mặt của Trần Mộc Tây có một chiếc ly thuỷ tinh bị bể.
Tô Ánh Nguyệt khẽ khựng lại, cô quay đầu nhìn Trần Mộc Tây: “Mộc Tây, con đập ly thuỷ tinh xuống đất à?”
Trần Mộc Tây rõ ràng là sợ rồi, bé ngẩng đầu nhìn lên Tô Ánh Nguyệt một cái, rồi nhìn qua Trần Úc Xuyên nhưng không nói gì.
Đáy lòng Tô Ánh Nguyệt không nỡ, cô ngồi xổm xuống, đặt tay lên bờ vai nhỏ nhắn, nhẫn nại hỏi bé: “Mộc Tây, nói cho mẹ nghe, cái này có phải là do con làm bể không?”
Có lẽ là do ngữ khí của Tô Ánh Nguyệt quá dịu dàng, Trần Mộc Tây mới gật gật đầu.
Đứa trẻ hai tuổi đã bắt đầu hiểu được một số đạo lý, nhưng có lúc não bộ của bọn chúng chưa suy nghĩ đủ nhanh, càng không thể hiểu được những chuyện lục đục mâu thuẫn giữa người lớn.
Tô Ánh Nguyệt khẽ trầm mặc một hồi rồi mới nhẹ giọng nói: “Tại sao lại phải ném ly thuỷ tinh chứ, như vậy là không ngoan.”
“Tuổi còn nhỏ xíu mà không chịu học những thứ tốt!” Trần Úc Xuyên ở bên cạnh lúc này hừ lạnh một tiếng.
Đáy mắt Tô Ánh Nguyệt loé qua một tia lạnh lẽo, nhưng rất nhanh đã che đi.
Nếu như Trần Úc Xuyên không phải là ông ngoại của Trần Minh Tân thì cô thật sự sẽ không nhẫn nhịn đâu.
Hai năm trước lúc gặp Trần Úc Xuyên, ấn tượng mà ông ta cho Tô Ánh Nguyệt vẫn còn là một người già lịch sự, cho dù biết chút thủ đoạn, muốn tống khứ cô ra khỏi bên cạnh Trần Minh Tân.
Nhưng mấy thủ đoạn đó cũng không thấp hèn lắm.
Mà lúc này đây, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy thủ đoạn của Trần Úc Xuyên quả thực là rất thấp hèn.
Cho dù Trần Mộc Tây tự thừa nhận là mình đã đập vỡ chiếc ly thuỷ tinh, nhưng như vậy đã có thể nói là do Trần Mộc Tây không chịu học những điều tốt sao? Chắc chắn là do bé cố ý ném sao?
Cái ngữ khí ghét bỏ đó, chẳng qua là do quá bất mãn với Tô Ánh Nguyệt nên đã di dời sang cả người của đứa trẻ mà thôi.
“Mộc Tây mới hai tuổi, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nhưng cũng rất dễ uốn nắn. Cháu nghĩ ông ngoại là người thông suốt như vậy, nhất định sẽ không so đo với một đứa trẻ đâu đúng không?”
Lời của Tô Ánh Nguyệt tuy là đang nói với Trần Úc Xuyên, nhưng cô vốn không có quay đầu nhìn ông ta.
Nói không tức giận thì là giả, có chuyện gì thì cứ nhắm vào cô là được rồi, cần gì phải mượn cớ trên người của Trần Mộc Tây chứ?
Trần Úc Xuyên khẽ nhướng mày, yên lặng đánh giá Tô Ánh Nguyệt.
Phụ nữ sau khi làm mẹ đều sẽ rất bảo vệ con của mình.
Ông ta không ngờ, Trần Mộc Tây lại dứt khoác thừa nhận chiếc ly là do mình tự đập vỡ, còn Tô Ánh Nguyệt cũng không có cãi nhau với ông.
Quả nhiên, hai năm qua đi rồi, có rất nhiều chuyện đã khác, người phụ nữ này cũng có tiến bộ hơn rất nhiều.
Chỉ có điều…
Trên gương mặt Trần Úc Xuyên loé qua một nụ cười quỷ dị, nhưng chỉ một thoáng rồi qua.
Một giây sau, Tô Ánh Nguyệt nghe thấy Trần Úc Xuyên nói: “Nếu cô cũng đã nói như vậy rồi thì ta cũng không ngại đưa Mộc Tây đến nước J sống cùng ta đâu.”