CHƯƠNG 537: ANH TA VỀ SAU KHÔNG DÁM ĐẾN TÌM EM NỮA
Rất nhanh có người chủ động đi thông báo với bác sĩ.
Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt quan tâm ngồi xổm bên cạnh Trần Tước Dẫn: “Anh có sao không?”
Trần Tước Dẫn nhìn thì thấy không có đập vào đâu, nhưng anh ta cứ ngồi mãi không chịu đứng dậy.
Tô Ánh Nguyệt có chút suy nghĩ nghi ngờ, không phải ngã hỏng ở đâu rồi chứ?
Trần Tước Dẫn nghe thấy giọng của cô, sắc mặt có chút cứng nhắc khoát tay với cô: “Cô đừng áp sát gần tôi như vậy, tránh ra một chút.”
Sau đó anh ta lại đưa tay để một người làm của anh ta đỡ, miệng cười toe toét nói: “Nào… Nhẹ chút!”
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, chắc thật sự ngã hỏng ở đâu đó rồi.
Có điều, dáng vẻ anh sợ cô sát gần là như nào?
…
Bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra đơn giản cho Trần Tước Dẫn xong thì chắc chắn tay của Trần Tước Dẫn bị gãy rồi.
“Lát nữa chụp X-quang lại, xem mức độ bị thương.”
Nghe bác sĩ nói vậy, người làm ở bên cạnh đều không lên tiếng.
Trần Tước Dẫn mặc dù tay bị gãy, nhưng chỗ khác thì không có vấn đề gì.
Anh ta tự mình đi vào phòng y tế, Tô Ánh Nguyệt đi cùng anh ta.
Chỉ có điều, cả quá trình anh ta không có mấy khi nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Không phải Tô Ánh Nguyệt tự luyến, mà Trần Tước Dẫn đến tìm cô, biểu hiện đối với cô rất có ý tứ, muốn câu dẫn cô, nhưng bây giờ lại là sao đây?
Mặc dù thật sự là cô chìa chân cho Trần Tước Dẫn vấp, khiến anh ta ngã gãy tay, nhưng Trần Tước Dẫn là người sợ chuyện như vậy sao? Thần sắc của anh ta ít nhất cũng nên lộ ra vẻ trách móc với Tô Ánh Nguyệt mới đúng chứ?
Đến phòng y tế, Trần Tước Dẫn đã chụp phim, cánh tay đã được bó bằng thạch cao, không có dáng vẻ thần thái gì nữa nhìn trông có chút buồn cười.
Tô Ánh Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói ôn hòa lên tiếng an ủi: “Anh không cần lo lắng, bác sĩ không phải nói rồi sao, rất nhanh thì sẽ khỏi.”
Cô đột nhiên lên tiếng khiến cả người của Trần Tước Dẫn hơi cứng nhắc, sau đó sắc mặt xám xanh lại nhìn cô: “Cô sao còn ở đây? Sao còn chưa đi!”
Tô Ánh Nguyệt ân cần nói: “Nếu đã như thế, vậy tôi đi trước đây.”
Lời lẽ và thần thái rõ ràng giả vờ mạnh mẽ.
Dù sao cô cũng không muốn ở đây đợi, chỉ có điều dáng vẻ này của Trần Tước Dẫn rất khả nghi.
Giống như có chút sợ cô?
“Đi mau.” Trần Tước Dẫn không còn nhẫn nại nói một tiếng, giống như hận không thể đuổi Tô Ánh Nguyệt đi thật nhanh.
Tô Ánh Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi.
Chỉ là, khi đi đến cửa, cô lại gặp được một người quen
Trần Vu.
Năm đó nữ bác sĩ đi theo Trần Úc Xuyên đến thành phố Vân Châu, cũng là cô ta, động tay chân trên báo cáo kiểm tra của Tô Ánh Nguyệt, dẫn đến một loạt hệ liệt sau này.
Biểu cảm trên mặt của Tô Ánh Nguyệt trở nên lạnh lùng, không tự chủ mà siết chặt hai tay lại.
“bác sĩ Trần, lâu rồi không gặp.” Ánh mắt của Tô Ánh Nguyệt sắc bén như dao, hận không thể cắt từng vết trên người của Trần Vu.
Chuyện Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân trở về biệt thự Mogwynn, không phải là bí mật nữa, Trần Vu cũng biết.
Chỉ là, từ sau khi bọn họ đến, Trần Vu vô tình hay cố ý tránh né, không có chủ động xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trần Vu cảm thấy ánh mắt không mấy thân thiện của Tô Ánh Nguyệt, cô ta cúi thấp đầu, thái độ cung kính: “Cô Tô.”
Tô Ánh Nguyệt cười lạnh, trước khi lướt qua cô ta, giọng nói có chút thấp: “Có thời gian chúng ta gặp mặt một lần, dù sao cũng là bạn bè cũ.”
Nói xong thì cô xoay người rời khỏi.
Bước chân vội vàng, chứng minh cảm xúc trong lòng của cô ta không bình tĩnh.
…
Sau khi trở về, một mình Tô Ánh Nguyệt ngồi đợi Trần Minh Tân tan làm trở về.
Tiếng Trần Minh Tân bước vào cửa đã kéo cảm xúc của cô trả lại, cô ngẩng đầu nhìn Trần Minh Tân: “Sao lại về sớm như vậy?”
Bởi vì duy trì một tư thế ngồi quá lâu, thân thể của cô có chút cứng đờ.
Cô chậm rãi đứng lên, hoạt động bả vai một chút của mình.
“Nghe người làm nói, em từ phòng y tế trở về, luôn đợi ở trong phòng không có ra ngoài?” Trần Minh Tân tiện tay vứt chiếc áo vest trên tay vứt sang một bên, sau đó đi đến trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt giải thích: “Dù sao ra ngoài cũng không có chuyện gì.”
Trần Minh Tinh nghe thế, vẻ mặt hơi ngập ngừng, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, sau đó lại hỏi: “Trần Tước Dẫn tìm em sao?”
Tô Ánh Nguyệt ngước lên cười, đưa tay thay tháo cà vạt sớm đã bị anh làm cho xộc xệch, cô vừa cởi vừa nói: “Ừm, anh ta và em ra ngoài uống trà, không cẩn thận bị ngã gãy tay, anh cũng biết rồi?”
“Ừm.” Trần Minh Tân nhàn nhạt đáp một tiếng, cúi người xuống phối hợp với động tác tháo cà vạt với cô.
Tô Ánh Nguyệt giúp anh tháo cà vạt, xoay người để cà vạt sang một bên, quay lưng nói với anh: “Lúc xuống cầu thang, em ngáng chân anh ta, không ngờ sẽ bị ngã gãy tay, đem đến phiền phức cho anh sao?”
Cô nói xong, không có lập tức quay đầu lại.
Vài giây sau, còn chưa đợi Trần Mộ Tân lên tiếng, cô không nhịn được mà quay đầu nhìn anh.
Chỉ có điều, cô vừa xoay người thì bị Trần Minh Tân ôm vào lòng.
Tô Ánh Nguyệt bị anh ôm chặt, vô thức muốn ngẩng đầu nhìn anh, tay của anh vốn để trên vai của Tô Ánh Nguyệt dần di chuyển lên tóc của cô, xoa nhẹ: “Đừng động, nghe anh nói.”
“Em muốn làm cái gì đều được, không cần lo lắng sẽ đem đến phiền phức cho anh, không cần kiêng kỵ, có anh ở đây.” Bốn từ cuối cùng, anh cúi đầu nói bên tai cô.
Vừa dứt lời, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy trên tai có sự ẩm ướt nóng bỏng.
Trần Minh Tân hôn nhẹ vào tai của cô, lúc này mới buông cô ra, dẫn cô đến ghế sô pha ngồi xuống: “Chuyện là sao?”
Tô Ánh Nguyệt kể lại đầu đuôi chi tiết chuyện này một lượt cho Trần Minh Tân, Trần Minh Tân nghe xong, chỉ cười lạnh, thần sắc âm hiểm.
“Cho Trần Tước Dẫn mười lá gan, cậu ta cũng không dám tâm tư đụng đến đầu của em.” Giọng nói của Trần Minh Tân rất âm trầm, ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
Tô Ánh Nguyệt không hiểu mà hỏi anh: “Có ý gì?”
Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô, ánh mắt cất chứa cảm xúc mà Tô Ánh Nguyệt nhìn không hiểu.
Sau đó, anh chậm rãi lên tiếng: “Chuyện anh đang sắp xếp để em trở về, chậm nhất cuối tháng này, anh có thể sắp xếp cho em trở về.”
Tô Ánh Nguyệt không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp nói: “Em không về.”
“Em không nhớ Mộc Tây sao?” Trần Minh Tân chăm chú nhìn cô vài giây, kéo cô vào trong lòng, thấp giọng hỏi cô.
“Buông tay!” Tô Ánh Nguyệt đưa tay đánh anh.
Trần Minh Tân đương nhiên sẽ không buông.
Tô Ánh Nguyệt hừ một tiếng, sau đó dùng thái độ nghiêm túc nói: “Ở đây, em sẽ nhớ Mộc Tây, nhưng em về thành phố Vân Châu em cũng sẽ nhớ anh, Mộc Tây có Bùi Chính Thành và An Hạ chăm sóc, em tin sẽ không có vấn đề gì cả.”
Trần Minh Tân giống như nghe được điều khó tin gì đó, hiếm khi sững người.
Tô Ánh Nguyệt giơ tay che nhéo vào mặt của anh: “Sao hả? Ngốc rồi sao? Nói chuyện.”
Trần Minh Tân nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên cúi đầu hôn cô.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng mặt sang một bên: “Anh còn chưa giải thích cho em chuyện của Trần Tước Dẫn?”
“Cậu ta sau này không dám đến tìm em nữa.” Trần Minh Tân nói một câu mơ hồ như vậy, không kiêng kỵ gì mà hôn cô.