CHƯƠNG 540: TỐI NAY CHUYỂN ĐI
Trần Vu và Trần Úc Xuyên nghe thấy lời nói này của Trần Minh Tân, thần sắc trên mặt lộ ra vẻ không tin được.
Trần Vu đối với tính cách của Trần Minh Tân không hiểu rõ, nhưng Trần Úc Xuyên lại hiểu rất rõ.
Ông ta không tin, Trần Minh Tân sẽ dễ dàng bỏ qua cho Trần Vu như vậy.
Trần Úc Xuyên nghĩ đến nghĩ lui, cảm thấy Trần Minh Tân chắc vẫn còn kiêng nể ông ta, cho nên mới không có trực tiếp ở trước mặt của ông ta gây phiền phức với Trần Vu.
Nghĩ đến một tầng này, sắc mặt của ông cũng dịu đi vài phần.
“Nếu Minh Tân đã nói như vậy, vậy cô đi trước đi.”
Thấy Trần Úc Xuyên đã lên tiếng, Trần Minh Tân cũng không có tiếp tục lên tiếng, Trần Vu lúc này mới dám đứng lên rời đi.
Đợi khi Trần Vũ rời khỏi, bầu không khí trong phòng đè ép xuống.
Trần Úc Xuyên lông mày nhíu chặt, chỉ là, không đợi ông ta nói thì nghe thấy Trần Minh Tân lên tiếng: “Cháu muốn chuyển ra ngoài ở, ở đây cách LK hơi xa, không tiện.”
Trần Úc Xuyên tưởng Trần Minh Tân muốn nói với ông chuyện trước kia, không ngờ anh chỉ nói điều này.
Vì thế, anh mở miệng mà không dám tin: “Cháu nói cái gì?”
“Cháu nói, muốn tạm thời chuyển ra ngoài ở, chuyển đến chỗ gần công ty.” Trần Minh Tân nhẫn nại giải thích một lượt, hiếm khi không có vạch mặt trước Trần Úc Xuyên.
Trần Úc Xuyên nghĩ đến Trần Minh Tân vừa rồi không có vạch mặt với Trần Vu, đáy lòng thả lỏng, nhưng lại nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng của Trần Tước Dẫn, lông mày lại nhíu chặt.
Theo sự hiểu biết của ông ta, Trần Minh Tân đã có ý muốn phá hỏng mục đích của ông ta, chẳng qua chỉ để bảo vệ Tô Ánh Nguyệt, tìm lý do để rời khỏi đây chuyển ra bên ngoài sống.
Chỉ là, Trần Minh Tân không có xảy ra xung đột với ông ta như lần trước, điều này khiến Trần Úc Xuyên cảm thấy, Trần Minh Tân đang yếu thế.
Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy không thể ép Trần Minh Tân quá được.
Suy nghĩ hồi lâu, ông ta mới chậm rãi mở miệng: “Cháu cũng lớn như vậy rồi, cháu muốn ở đâu, tự nhiên là tự do của cháu, ông sẽ không can thiệp, có điều…”
Nói đến đây, ngữ khí của ông ta khẽ đổi, sắc mặt nghiêm nghị nhìn Trần Minh Tân, thấy sắc mặt bình tĩnh của Trần Minh Tân, bèn mở miệng nói: “Cuộc họp bầu cử tổng cử Tổng thống sắp đến rồi, bên ngoài không quá bình yên, ông sẽ cử đến một nhóm vệ sĩ giỏi cho cháu.”
Giọng điệu của ông ta chứa sự quan tâm, nhưng Trần Minh Tân hiểu, chẳng qua Trần Úc Xuyên muốn tìm người giám sát anh tiếp mà thôi.
Nhưng, anh không để tâm.
Không đến cuối cùng, không biết ai mới là người thắng.
“Vậy cháu phải cảm ơn ông ngoại rồi, chúng cháu tối nay chuyển đi.” Trần Minh Tân nói xong thì đứng dậy rời khỏi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.
Trần Úc Xuyên mặc dù trong lòng không vui, nhưng cũng không nói gì nhiều.
…
Tô Ánh Nguyệt tắm xong nằm trên giường, đợi Trần Minh Tân trở về.
Nhưng, đợi mãi cũng không thấy người về, trong lòng cô khó tránh có chút hoảng sợ.
Đang chuẩn bị dậy đi tìm Trần Minh Tân, bên ngoài truyền đến tiếng của người làm.
“Cậu Minh Tân.”
“Mợ chủ ngủ rồi sao?”
Sau đó là giọng nói be bé của Trần Minh Tân.
Không đợi Tô Ánh Nguyệt nghe kỹ lại thì Trần Minh Tân đã đẩy cửa bước vào.
Vóc dáng cao to dừng ở lại ở cửa một lát, ánh mắt di chuyển lên trên giường, nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngồi ở trên đó, lúc này mới thu hồ ánh mắt, đi vào, thuận tay đóng cửa lại rồi đi về phía cô.
“Sao đi lâu như vậy?”
Tô Ánh Nguyệt thấy Trần Minh Tân đi tới ngồi lên trên giường thì bỏ cái chăn đang quấn ra, quỳ ngồi ở bên cạnh anh hỏi.
Tô Ánh Nguyệt đã tắm, cả người nhìn sạch sẽ tươi sáng, lại mặc quần áo ngủ màu hồng phấn, giọng nói nhỏ nhẹ, đem lại cho người khác một loại cảm giác mềm mại như bông.
Trần Minh Tân nhịn không được mà nhéo nhẹ má của cô, Tô Ánh Nguyệt hơi cau mày tránh ra, Trần Minh Tân lại sáp lại nhéo.
Mãi đến khi bị Tô Ánh Nguyệt đánh cái ‘bốp’ vào tay, Trần Minh Tân mới lên tiếng giải thích: “Xử lý chút chuyện nên về muộn, có điều, chúng ta hôm nay không thể ngủ ở đây.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thế thì mặt mày kinh ngạc nhìn anh: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Muốn đổi phòng gần công ty một chút, như thế cho thuận tiện.” Trần Minh Tân nhìn cô, nói một cách nghiêm túc.
Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, nghiêng đầu: “Anh đoán em có tin không?”
“Dù em tin hay không tin, dù sao chúng tôi tối nay sẽ chuyển đi.” Trần Minh Tân nói xong thì đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tô Ánh Nguyệt thấy động tác này của anh, lúc này mới biết anh không có đùa, tối nay thật sự sẽ chuyển ra ngoài.
Cô vốn còn muốn hỏi rõ rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng Trần Minh Tân rất rõ ràng sẽ không nói với cô.
Tô Ánh Nguyệt chỉ đành từ bỏ.
Cô đứng dậy thay quần áo, cô muốn giúp Trần Minh Tân thu dọn đồ đạc.
Kết quả cô mới đi tới gần, cánh tay dài của Trần Minh Tân đã giơ ra, giọng nói lạnh nhạt: “Ngồi một bên.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thế, hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm một câu: “Khó tính.”
Nhưng trong lòng vẫn rất ngọt ngào.
Cấp 1 lên cấp 2, cấp 2 lên cấp 3, sau này bị Tô Thành ép ra nước ngoài học đại học, đều không có ai trước khi cô đi mà sắp xếp hành lý cho cô cả.
Mãi đến khi gặp được Trần Minh Tân.
Anh thật sự vì cô làm tất cả anh có thể làm được.
Bất kể lớn hay nhỏ, anh đều rất nghiêm túc giúp cô làm.
Đáy lòng của Tô Ánh Nguyệt liền mềm nhũn.
Bởi vì có Trần Minh Tân, cô được trở về những năm tháng đó, cảm thấy những năm tháng đó dường như cũng không có khó khăn như thế nữa.
Dù là sự đau khổ trước cái chết của ba, hay bị người khác hãm hại, hay bị người của người nhà họ Tô vứt bỏ…
Những thiếu thốn đó, đều được Trần Minh Tân từng chút từng chút lấp đầy.
Người hạnh phúc không phải trong lòng không có oán hận hay cực đoan, mà là dịu dàng và lòng biết ơn, sẽ không tự chủ mà biết ơn mọi thứ, cũng trở nên điềm tĩnh hơn.
“Cậu Minh Tân, Trần quản gia đến rồi.”
Tiếng của người làm bên ngoài cắt đứt dòng suy tư của Tô Ánh Nguyệt.
Được rồi, cô không thể không thừa nhận, cô bây giờ tuy cảm thấy hạnh phúc, nhưng Trần Úc Xuyên thực sự cũng có vấn đề.
Là người thân, lại không giống người thân.
Trần Minh Tân đang thu dọn đồ đạc nghe thấy thế bèn đứng dậy.
Tô Ánh Nguyệt đứng dậy, nói một câu: “Để em đi.”
Sau đó nhấc chân chạy ra, trên chân là đôi dép lê, mỗi bước chân của cô đều phát ra tiếng ‘bạch bạch’.
Tô Ánh Nguyệt mở cửa thì nhìn thấy hai người giúp việc nữ đang đứng ở cửa, sau người bọn họ cách không xa là Trần Chính.
Thấy Tô Ánh Nguyệt mở cửa, hai nữ giúp việc bèn lui ra một bên, để lộ Trần Chính đằng sau.
Tô Ánh Nguyệt hơi ngẩng đầu, nhìn Trần Chính hỏi: “Trần quản gia có chuyện gì không?”
“Tôi chỉ là đến thông báo một tiếng, xe và vệ sĩ đều đã chuẩn bị xong, không biết cậu Minh Tân quyết định khi nào xuất phát.” Trần Chính khi nói chỉ ngước lên nhìn Tô Ánh Nguyệt một cái, sau đó mau chóng cúi đầu xuống, rất cung kính.
Sắc mặt của Tô Ánh Nguyệt khá ngạc nhiên, chuyện này anh đã nói Trần Úc Xuyên anh muốn chuyển ra ngoài ở rồi sao?
Hơn nữa, Trần Úc Xuyên không những đồng ý, còn thay bọn họ sắp xếp xe và vệ sĩ?
Có chuyện tốt như vậy sao?
Tô Ánh Nguyệt không tin.