“Chủ tịch hội đồng quản trị, tôi làm ở trong công ty này đã ba năm, là công nhân viên lâu năm…”
Khi nhân viên lễ tân thấy được Tô Thành thật sự đi xuống, đã sửng sốt.
Thấy Tô Ánh Nguyệt thân thiết kéo tay Tô Thành thì càng kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt. Dáng vẻ hai ông cháu bọn họ thân thiết như vậy, dù thế nào cũng không giống với không được nuông chiều như những bàn tán trong công ty.
“Chính bởi vì là nhân viên lâu năm trong công ty, lúc này mới có thể nói rõ vấn đề của công ty. Trước đây Ánh Nguyệt còn từng làm việc trong công ty, con bé là cháu gái ruột của tôi, con bé tới tìm tôi, cô lại không cho cô đi lên? Tôi thế mà lại không biết một lễ tân nho nhỏ cũng có quyền lớn như vậy đấy!”
Tô Thành nghiêm mặt làm gương mặt nhân viên lễ tân tái nhợt.
“Chủ tịch hội đồng quản trị, tôi biết sai rồi. Tôi làm việc trong công ty ba năm, không có công lao cũng có vất vả. Chủ tịch hội đồng quản trị tôi xin ông…”
Dáng vẻ của nhân viên lễ tân như sắp khóc, thoạt nhìn có hơi đáng thương.
Nhưng hôm nay Tô Ánh Nguyệt không định sẽ bỏ qua cho cô ta dễ dàng.
Cô quay đầu nhìn về phía Tô Thành: “Ông nội, cháu cảm thấy vẫn không thể để cho cô ta ở lại được. Cũng giống như ông đã nói đấy, một lễ tân nho nhỏ lại có thể tự ý quyết định không cho cháu gái ruột của ngài đi lên, còn có thể được ở lại, vậy sau này không phải sẽ có rất nhiều người noi theo sao? Tập đoàn Tô Thị lại là doanh nghiệp lớn rất có uy tín danh dự ở thành phố Vân Châu…”
Trong chuyện này, Tô Thành tán thành Tô Ánh Nguyệt.
Cho dù ông ta cũng không thích Tô Ánh Nguyệt, nhưng dù sao việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ngay cả một nhân viên trong công ty cũng có thể tùy tiện bắt nạt Tô Ánh Nguyệt, truyền đi chẳng phải vẫn làm mất mặt nhà họ Tô sao?
Ở trên phương diện mặt mũi, Tô Thành không cho qua được.
Hơn nữa, bây giờ ông ta còn muốn Tô Ánh Nguyệt đi làm lại, đương nhiên phải thuận theo ý cô một chút: “Vậy thì đuổi đi xem như cảnh cáo!”
Nghe được Tô Thành quyết định, Tô Ánh Nguyệt cười thỏa mãn.
Lúc này, vừa vặn Tô Yến Nhi cũng đi xuống.
Vừa nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, cô ta liền tươi cười đi tới: “Ánh Nguyệt tới rồi à.”
“Về sau Ánh Nguyệt ở trong công ty, cháu làm chị vẫn phải dạy con bé nhiều hơn đấy. Được rồi, chuyện này cứ giao cho phòng nhân sự làm, ông còn có việc. Ánh Nguyệt, đi thôi.”
Tô Thành ra lệnh một tiếng, Tô Ánh Nguyệt lại ngoan ngoãn đi theo ông ta, cho ông ta đủ thể diện.
“Chị họ, em đi lên trước đây.” Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn cô ta và lập tức cười rạng rỡ, còn chớp chớp mắt với cô ta đầy vẻ khiêu khích.
Trên mặt Tô Yến Nhi duy trì vẻ tươi cười nhưng bàn tay đã siết chặt.
Một người phụ nữ không có gì cả, cô ta có gì hay để mà đắc ý chứ!
…
Tô Ánh Nguyệt đi theo Tô Thành đến văn phòng, cũng thu lại nụ cười trên mặt.
Cô cần phải biểu hiện giả dối thành Tô Thành nuông chiều mình, Tô Thành cũng cần để cho người ta biết nhà họ Tô rất rộng lượng rất hòa thuận.
Ở trước mặt người khác, hai người ăn nhịp với nhau, nhưng vừa đến chỗ không người, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt vốn có của mình.
“Theo hợp đồng này để làm ra một bản nữa.” Tô Ánh Nguyệt nói xong đặt một bản hợp đồng tới trước mặt Tô Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!