CHƯƠNG 593: CÔ QUÁ NGỐC
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng một trong những mục đích hôm nay cô đến đây chính là kêu Trần Minh Tân kiểm tra, mặc kệ Mạc Tây Du nói như thế nào, liền gật đầu nói: “Đúng vậy, gần đây công việc của anh quá bận, hay là kiểm tra cơ thể một chút, dù sao cũng đến rồi, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Trần Minh Tân khuôn mặt không có biểu cảm gì, đứng ở đó, Tô Ánh Nguyệt và Mạc Tây Du liếc nhìn nhau, từ trong ánh mắt của nhau đều nhìn thấy sự không chắc chắn.
May là, cuối cùng Trần Minh Tân vẫn nể mặt, gật đầu đồng ý làm kiểm tra.
Trong lòng Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả kiểm tra không thể có ngay lập tức, Trần Minh Tân lại không muốn đợi, trực tiếp dẫn Tô Ánh Nguyệt rời đi.
Sau khi rời khỏi chỗ của Mạc Tây Du, Trần Minh Tân dẫn Tô Ánh Nguyệt đến một nhà hàng.
“Không phải anh có việc sao? Đi đến nhà hàng làm gì?” Mặc dù cô quả thật có chút đói, nhưng cô không dám làm lỡ việc của Trần Minh Tân, sáng sớm, anh có hẹn ai không thể hẹn ở nhà hàng.
Câu trả lời nhận được là Trần Minh Tân ngay cả đầu cũng không quay lại tiếp tục đi vào trong.
Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể đi vào.
Trần Minh Tân cũng không đưa menu cho cô, mà tự mình giúp cô gọi món.
Bữa sáng ở nước J không phong phú, đa dạng như ở trong nước, không có nhiều sự lựa chọn, Trần Minh Tân vừa gọi là gọi hẳn một bàn, gọi tất cả các món ăn trong menu.
Bỏ đi, anh đã không vội, sao cô phải lo lắng cho anh, ăn thì ăn, ăn no quan trọng hơn.
Trần Minh Tân không ăn nhiều lắm, hầu hết đều vào bụng Tô Ánh Nguyệt. Cô vô tình ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trần Minh Tân khuôn mặt đầy sự thích thú đang nhìn cô, có chút bối rối nuốt những thứ trong miệng xuống, muốn nói cái gì, nhưng không biết phải nói gì.
Trần Minh Tân đẩy chiếc đĩa trước mặt đến trước mặt cô: “Ăn nhiều một chút.”
Tô Ánh Nguyệt lập tức bị nghẹn, cúi đầu tiếp tục ăn.
…..
Hôm nay Trần Minh Tân được mời đến một câu lạc bộ cao cấp.
Câu lạc bộ là CLB sang trọng nhất trong thành phố, kết hợp nghỉ ngơi và giải trí, có quy định hội viên, người ra vào đều là những người giàu có, quyền quý.
Tô Ánh Nguyệt đã nói với Trần Minh Tân một lần, nhưng lần này lại đến đây, vẫn có cảm thấy có chút kỳ quái.
Mặc dù CLB Ngọc Hoàng Cung không thua kém gì chỗ này, nhưng dù sao thì phòng cách cũng không giống nhau.
Đì vào phòng bao, Tô Ánh Nguyệt mới biết người hẹn Trần Minh Tân là mấy quan chức.
Một trong số họ cô mơ hồ có chút ấn tượng, trong cuộc đua ngựa của Hoàng gia cô đã gặp một lần, cô không nhớ là chức vị gì cũng không nhớ tên là gì.
Trần Minh Tân vừa đi vào, liếc nhìn mấy người, bình tĩnh lên tiếng: “Xin lỗi, đến muộn rồi.”
Mặc dù trong lời nói có sự áy này nhưng hành động của anh lại hoàn toàn không nhìn ra một chút nào là áy náy.
Lúc anh nói, đã kéo nghế cho Tô Ánh Nguyệt ngồi.
Khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt mang theo sự áy náy cười với bọn họ, sau đó cũng ngồi xuống.
Mấy vị quan chức kia chào hỏi với Trần Minh Tân mấy câu, sau đó lại khen ngợi Tô Ánh Nguyệt.
Mấy người này đều không mặc chính phục, đều là người trung niên, mặc thường phục mang theo nụ cười, khiến người khác có cảm giác rất ôn hòa.
Nhưng, Tô Ánh Nguyệt không cho là như vậy.
Ở bên cạnh Trần Minh Tân, cô đã thấy quá nhiều, cũng đã học được rất nhiều điều.
Mấy người cùng nhau uống cafe, trò chuyện về những vấn đề nhỏ nhặt không có tác dụng gì.
Những người đã có chức vị cao, đương nhiên giải quyết công việc cũng rất khéo, nói chuyện cũng hài hước, hóm hỉnh.
Tô Ánh Nguyệt ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng cũng nở một nụ cười.
Cô ở trong CLB với Trần Minh Tân gần như cả ngày, uống xong trà chiều mới rời đi.
Vừa ra đến cửa, Tô Ánh Nguyệt đã không nhịn được sự hiếu kỳ trong lòng mình, hỏi anh: “Bọn họ hẹn anh, chỉ là cùng anh nói chuyện uống trà chiều?”
Trần Minh Tân liếc nhìn cô.
Cho dù Tô Ánh Nguyệt có ngu ngốc đến đâu cũng nhìn ra được sự khinh thường trong ánh mắt anh.
Tô Ánh Nguyệt sững sờ: “Ý…gì?”
Trần Minh Tân nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, lúc này giống như lòng nhân từ bộc phát lên tiếng: “Chuyện bọn họ muốn nói, đều đã nói rồi, còn về chuyện anh có đồng ý, có muốn hợp tác với bọn họ hay không là chuyện của anh.”
“Bọn họ nói muốn hợp tác với anh khi nào….” Tô Ánh Nguyệt nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nhớ ra, mấy người kia có nói là muốn hợp tác với anh, hoặc những chuyện khác liên quan đến tranh cử tổng thống.
Trần Minh Tân thấy vậy, trong mắt lại hiện lên ý cười, đưa một ngón tay ra chỉ vào đầu mình.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt không nhớ lại được những người kia rốt cuộc đã nói chuyện hợp tác với Trần Minh Tân lúc nào, nhưng đột nhiên hiểu được ý của Trần Minh Tân.
Anh đang nói, đầu óc cô quá ngốc, vì vậy mới không nghe thấy.
“Anh….” Tô Ánh Nguyệt mở miệng, lời nói lên đến bên miệng lại nuốt trở lại.
Cô không dám mắng anh.
Dường như Trần Minh Tân biết suy nghĩ trong lòng cô, nở một nụ cười đắc ý, đút tay vào túi quần, đi về phía bãi đậu xe.
Tô Ánh Nguyệt chạy bước nhỏ theo sao, nhìn thấy bóng lưng cao lớn của anh, vẫn nghĩ đến những lời anh vừa mới nói.
Hai người vẫn chưa đi đến bãi đậu xe, một người có dáng vẻ giống như vệ sĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, chặn đường bọn họ.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc, vội vàng đi đến bên cạnh Trần Minh Tân.
Ánh mắt Trần Minh Tân nặng nề nhìn người vệ sĩ trước mặt, bàn tay lo lớn của anh lại đưa ra, sau đó nắm lấy tay Tô Ánh Nguyệt, bình tĩnh kéo cô ra sau lưng mình
Tô Ánh Nguyệt sững sờ một lúc, cúi đầu nhìn bàn tay của anh đang nắm lấy tay mình, trong lòng có chút ấm áp, nhẹ nhàng nắm lại.
Sau đó, cô lại cảm thấy cơ thể Trần Minh Tân có chút căng cứng.
Tô Ánh Nguyệt cong khóe miệng cười trộm.
Động tác này trước đây là một động tác rất bình thường cũng rất hòa hợp giữa cô và Trần Minh Tân.
Nếu như đặt vào mối quan hệ bây giờ giữa cô và Trần Minh Tân, lại có một chút cảm giác tế nhị.
Trần Minh Tân nhìn người vệ sĩ đứng trước mặt, lạnh lùng nói: “Ai kêu cậu đến đây?”
Người vệ sĩ bị ánh mắt của Trần Minh Tân nhìn đến mức khuôn mặt hiện lên sự căng thẳng, rất nghiêm túc nói câu gì đó
Giống như sợ Tô Ánh Nguyệt nghe thấy, giọng nói của anh ta không lớn, tốc độ nói cũng rất nhanh.
Nếu như mục đích thật sự của anh ta là không để cho Tô Ánh Nguyệt nghe thấy, vậy thì anh ta thành công rồi, Tô Ánh Nguyệt thật sự không nghe rõ anh ta nói cái gì, tốc độ nói của anh ta quá nhanh.
Trần Minh Tân nghe xong, suy nghĩ một lúc, quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Lên xe.”
Tô Ánh Nguyệt chớp mắt, không nhúc nhích.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!