Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Xã Thần Bí Full

CHƯƠNG 624: GẶP ĐƯỢC NGƯỜI TỐT HƠN SO VỚI ANH TA

Cùng nhau làm chuyện gì đó với Tô Ánh Nguyệt, anh đều thấy trong lòng của mình thỏa mãn, không muốn bị bất kỳ người nào làm phiền đến.

Tô Ánh Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, nhìn thấy cái tên ở phía trên, dường như là sửng sốt một chút rồi mới nói: “Nam Kha.”

Nam Kha gọi điện thoại cho cô, chắc là cũng đã trở về rồi.

Trần Minh Tân không nói thêm gì nữa, quay đầu tiếp tục nhìn phương án.

Tô Ánh Nguyệt biết anh đây là đã chấp nhận rồi.

Phòng làm việc rất lớn, Tô Ánh Nguyệt cầm điện thoại di động đi đến một bên khác, cảm giác khoảng cách an toàn sẽ không để cho Trần Minh Tân nhìn thấy giọng nói của cô, cô mới ngồi xuống nghe điện thoại.

“Tôi đã về rồi, mợ chủ có thời gian ăn cơm cùng với nhau không?” Giọng nói của Nam Kha mang theo cảm giác vui vẻ, cũng không biết là thật sự vui vẻ hay là đang giả vờ vui vẻ.

“Đương nhiên là có thời gian rồi.” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy hổ thẹn với Nam Kha, sao lại nói không có thời gian được.

“Mợ chủ muốn đi đâu ăn đây?”

Lúc này, Tô Ánh Nguyệt còn nghe thấy âm thanh của Nam Kha đang kéo hành lý ở phía bên kia.

“Cô vừa mới trở về hả?”

“Vâng, vừa mới về đến cửa nhà.”

“Vậy thì tôi cứ đến nhà cô thôi, ra ngoài quá phiền phức, nấu cơm ở trong nhà đi.” Nam Kha vừa mới trở về, hẳn là cũng rất mệt mỏi, không cần phải đi ra ngoài làm gì.

Mấy ngày nay, Nam Kha chính xác hơi mệt một chút, cũng không có từ chối.

Hai người ăn nhịp với nhau liền thương lượng xong rồi.

Cầm điện thoại di động lại, Tô Ánh Nguyệt quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân ở xa xa.

Mặc dù là cô đã hẹn với Nam Kha rồi, nhưng mà Trần Minh Tân cũng không chắc sẽ đồng ý.

Nhưng cho dù Trần Minh Tân có đồng ý hay là không, cô cũng sẽ không nhượng bộ đâu, ngày hôm đó Trần Minh Tân không cho cô ngăn Mạc Tây Du, cô đã đủ áy náy với Nam Kha rồi.

Cô đi qua đưa tay che tài liệu ở trước mặt của Trần Minh Tân lại, nghiêng người qua hỏi: “em đến nhà của Nam Kha ăn cơm, có đi hay không?”

Trần Minh Tân ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tùy tiện thôi.”

Tô Ánh Nguyệt không ngờ là Trần Minh Tân lại đồng ý dễ dàng như vậy.

Mấy ngày nay tính tình của Trần Minh Tân càng ngày càng tốt, gần như là sắp giống với trước khi không phát bệnh, nhưng dù sao cô cũng có một loại cảm giác không chân thật.

Cô không im lòng mà lại hỏi tiếp: “Vậy là anh muốn đi có đúng không?”

Trần Minh Tân cũng không tiếp tục trả lời, chỉ là nắm chặt cổ tay của cô, lấy tay của cô ra, đóng tài liệu lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Hai người bọn họ thay quần áo khác rồi đi đến nhà của Nam Kha.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân chuyển về lâu đài Mogwynn, Nam Kha và Nam Sơn cũng dọn đến chung cư ở gần công ty, căn biệt thự kia để cho người giúp việc ở trong nhà trông coi.

Lúc hai người bọn họ đến nơi, Nam Kha đã tắm rửa xong rồi ra ngoài mua đồ ăn trở về.

Tô Ánh Nguyệt chủ động tiến lên phía trước: “Hôm nay để tôi nấu cơm đi, làm món ăn của nước Z, không phải là cô rất thích ư?”

Câu nói này của cô là đang nói với Nam Kha.

Chỉ là sau khi cô nói xong, nhiệt độ không khí ở trong phòng bỗng nhiên lại thấp xuống mấy độ.

Nam Kha nhìn về phía Trần Minh Tân đang đứng ở sau lưng của Tô Ánh Nguyệt, đôi mắt màu xanh biếc đã không còn sự cung kính của lúc trước, đã nhiều thêm một chút lạnh lùng.

“Mợ chủ đồng ý làm cơm cho tôi ăn, đó là sự vinh hạnh của tôi.”

Trong lời nói này rõ ràng mang theo sự khiêu khích.

Cô ấy đang thấy bất mãn.

Bất mãn vì Trần Minh Tân lại nhẫn tâm như vậy, giúp đỡ Mạc Tây Du, không cho cô ấy gặp anh ta một lần cuối cùng.

Tô Ánh Nguyệt cảm giác được bầu không khí quỷ dị liền vội vàng lôi kéo Nam Kha đi vào phòng bếp.

Lúc này, Nam Sơn đúng lúc trở về từ bên ngoài, trong tay còn mang theo hai bình rượu.

Trước khi Nam Kha gọi điện thoại cho Tô Ánh Nguyệt thì cũng đã gọi cho Nam Sơn nói là bọn họ sẽ đến ăn cơm, kêu Nam Sơn đến biệt thự lấy hai bình rượu mang về.

“Ông chủ.”

Tô Ánh Nguyệt và Nam Kha đã đi vào phòng bếp, anh ta chỉ nhìn thấy một mình Trần Minh Tân đang đứng ở trong phòng khách.

Trong phòng bếp, Tô Ánh Nguyệt và Nam Kha đang rửa rau cùng nhau.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Nam Kha, không biết phải mở miệng như thế nào.

Ai ngờ Nam Kha lại mở miệng nói trước: “mợ chủ, tôi không trách mợ chủ đâu.”

Nam Kha mở đầu câu chuyện, Tô Ánh Nguyệt cũng dễ dàng nói xuôi theo.

“Tôi rất xin lỗi, vốn là đã đồng ý với cô rồi.” Tô Ánh Nguyệt cũng không cần phải giải thích chi tiết quá nhiều, không cần thiết phải giải thích tỉ mỉ với cô ấy là tại sao cô lại không ngăn cản Mạc Tây Du chờ đến lúc Nam Kha trở về, bởi vì những chuyện này, Nam Kha đều biết rồi.

So với Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt ấm áp và tốt bụng hơn nhiều.

“Thật sự không sao cả.” Nam Kha vừa rửa sạch đồ ăn vừa để qua một bên, giọng nói bình tĩnh: “Một ngày nào đó anh ấy cũng sẽ trở về nhỉ? Hoặc là nói, một ngày trong tương lai tôi sẽ gặp được một người càng tốt hơn so với anh ấy cũng không chừng.”

Lúc nói đến vế sau, Nam Kha nhịn không được mà bật cười, giống như là đang mơ tưởng tương lai, lại giống như là đang tự giễu.

Trước khi đến đây, cô đã suy nghĩ kỹ lời nói để an ủi Nam Kha, không ngờ đến sắp được dùng tới rồi mà ngược lại lại không cần.

Sự trưởng thành của Nam Kha không giống với đa số những cô gái bình thường khác, cho nên số phận của của cô ấy không như bình thường, nội tâm của cô ấy rất mạnh mẽ, có thể rất nhanh sẽ điều chỉnh tốt mình. Đây là ưu điểm lớn của cô ấy, điểm này cũng rất hấp dẫn người khác.

Chắc chắn là cô ấy có thể gặp được người tốt hơn so với Mạc Tây Du, dù sao Mạc Tây Du ngoại trừ vẻ bề ngoài và năng lực không tệ, tính cách không đủ quan tâm, sống cùng với anh ta cũng không hề thoải mái như vậy.

Nhưng mà cho dù Nam Kha có thể gặp được người tốt hơn so với anh ta, cũng không chắc chắn sẽ yêu người ta.

Trước khi Lục Thời Sơ bị bại lộ, anh ta rất ưu tú ở trong mắt của tất cả những người bình thường.

Vẻ bề ngoài của anh ta, công việc, gia thế đều rất tốt, tính cách cũng ấm áp, đối xử với người khác rất chu đáo, cũng rất biết quan tâm.

Nói thật lòng thì anh ta cũng không kém bao nhiêu so với Trần Minh Tân.

Thậm chí tính tình của Trần Minh Tân còn thua anh ta nhiều.

Ai mà không thích người có tính cách dịu dàng chứ?

Nhưng mà yêu chính là yêu, anh sẽ không giống với người khác, cho dù là người khác có tốt hơn so với anh.

Tô Ánh Nguyệt che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, ngẩng đầu lên mỉm cười với Nam Kha: “Ừm, có đạo lý.”

“Tôi cũng cho là như vậy.” Nam Kha mỉm cười.

Tô Ánh Nguyệt cẩn thận quan sát, rất khó để đánh giá được nụ cười của cô ta có phải là xuất phát từ nội tâm hay không.

Nhưng mà cô biết cho dù nội tâm của Nam Kha có mạnh mẽ hơn nữa, trải qua chuyện như thế này cũng không thể lập tức bình tĩnh lại được.

Có Nam Kha trợ giúp, Tô Ánh Nguyệt rất nhanh đã nấu cơm xong, mấy người bọn họ cùng ăn cơm trưa.

Nam Sơn đã chuẩn bị rượu vang đỏ sẵn sàng, rót cho mỗi người một ly.

Trong bữa cơm, Tô Ánh Nguyệt và Nam Kha nhỏ giọng trò chuyện những thứ mà không liên quan đến sự đau khổ, còn hỏi chuyện cô ấy đi công tác.

Trần Minh Tân không nói một câu nào, thỉnh thoảng Nam Sơn sẽ chen vào nói một câu, cũng coi như là hài hòa.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận