CHƯƠNG 213: BÀ XÃ EM THẬT MỀM…
Sau đó, Trần Minh Tân lại đi tìm bốn người đàn ông còn lại.
Đợi sau khi bốn người đàn ông kia cũng uống say bí tỉ, lúc này anh mới cảm thấy cả người khoan khoái.
***
Hôn lễ được tổ chức ở Ngọc Hoàng Cung.
Tô Ánh Nguyệt rất quen thuộc với chỗ này. Cô dễ dàng đi ra khỏi cửa, nhưng lúc quẹo cua bất ngờ gặp phải Tô Yến Nhi.
“Tô Ánh Nguyệt!”
Tô Yến Nhi đã thay bộ váy cưới trên người, mặc vào đồ thường. Cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt vẻ không thân thiện: “Là cô tìm người phụ nữ kia đến có phải không? Sao cô có thể độc ác như thế? Cô có biết tôi đã đợi ngày này cực khổ thế nào không?”
Tô Yến Nhi nói xong một câu, ánh mắt lại trở nên ác độc thêm một phần.
Vết thương trên lưng Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa khép lại, tuy bình thường không ngứa cũng không đau, nhưng lỡ như bị thương lần nữa, sẽ ảnh hưởng đến vết thương cũ vốn dĩ đã để lại sẹo rồi, sau lần bị thương thứ hai có thể vết sẹo sẽ càng sâu hơn.
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt lặng lẽ lùi về sau hai bước.
Sau khi xác định đã giữ được khoảng cách an toàn với Tô Yến Nhi rồi, lúc này cô mới nói: “Thứ nhất, người phụ nữ kia không phải do tôi tìm. Thứ hai, bàn về độc ác tôi không so nổi với cô, thứ ba cô cực khổ bao nhiêu thì có liên quan gì tới tôi?”
Tất cả những thứ này đều là do Tô Yến Nhi tự làm tự chịu.
“Cô!”
Tô Yến Nhi vừa nghĩ tới cố gắng bao nhiêu năm qua của cô ta đều đổ sông đổ bể thì tức giận, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
“Cô tốt nhất vẫn là đi về trước đi, tiệc cưới còn chưa xong, nếu không tìm được cô dâu, có lẽ bà Huỳnh sẽ không vui đâu. Dù sau, sau này cô cũng sống ở nhà họ Huỳnh mà.”
Tô Ánh Nguyệt không nhắc tới bà Huỳnh còn đỡ.
Trước đây bà Huỳnh đối xử với cô ta rất tốt, nhưng khoảng thời gian này cho tới nay ánh mắt bà Huỳnh nhìn cô cũng thay đổi rồi, luôn mang theo vẻ xem thường như có như không.
Tô Yến Nhi đổ tất cả mọi lỗi lầm lên Tô Ánh Nguyệt: “Tô Ánh Nguyệt, tôi cho cô biết, tôi và cô vẫn chưa xong đâu!”
“Cô cho rằng cô còn cơ hội sao?” Tô Ánh Nguyệt cười hờ hững hỏi ngược lại.
Sắc mặt của Tô Yến Nhi lập tức thay đổi.
Đúng lúc đầu bên kia hành lang có người đi về phía này, Tô Ánh Nguyệt xoay người rời đi, cô không muốn dây dưa quá nhiều với Tô Yến Nhi.
Tô Yến Nhi thấy được phản ứng của Tô Ánh Nguyệt, cô ta cảm thấy có lẽ Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị làm sáng tỏ chuyện năm đó.
Khi Tô Ánh Nguyệt ra đến cửa của Ngọc Hoàng Cung thì Nam Sơn đã chờ sẵn ở đó.
“Cô Tô.” Nam Sơn cười xán lạn, nhưng khi anh ta nhìn thấy chỉ có một mình cô đi ra thì nghi ngờ mở miệng hỏi: “Ông chủ không về cùng cô sao?”
“Anh ấy còn ở bên trong.”
Tô Ánh Nguyệt vừa nói vừa lên xe.
Nam Sơn gật đầu, lái xe đến khu biệt thự hào hoa nhất ở thành phố Vân Châu.
Nam Sơn lái xe đi ra ngoài không được bao lâu thì Tô Ánh Nguyệt đã bảo anh ta: “Chờ đã, anh chở tôi đi đón Thịt Bò đi.”
Trước đó sau khi Tô Ánh Nguyệt nằm viện, Trần Minh Tân đã bảo Nam Sơn đưa Thịt Bò đến bệnh viện thú y để nuôi dưỡng, mãi cũng chưa mang về.
Bây giờ cô gần như khỏi hẳn, có thể đón nó về rồi.
Nam Sơn cũng không nhiều lời, lái xe thẳng đến bệnh viện thú y.
Thịt Bò ở bệnh viện thú y gần nửa tháng, khi nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt, nó lập tức mừng rỡ vẫy đuôi, nhào thẳng vào lòng cô liếm liếm, cọ cọ, giống như một đứa bé đang làm nũng.
Tô Ánh Nguyệt bật cười, không thể làm gì khác hơn là ôm nó về nhà.
***
Trần Minh Tân tối mới về nhà.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy tiếng xe thì xuống lầu.
Khi cô đi tới cửa thì thấy Nam Sơn đang dìu Trần Minh Tân đi vào.
Tô Ánh Nguyệt ngừng lại rồi bước lên đón anh: “Anh ấy sao vậy?”
Tô Ánh Nguyệt vừa tới gần thì đã ngửi được mùi rượu nồng nặc, cô hơi nhíu mày.
Nam Sơn một tay dìu Trần Minh Tân, ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Buổi chiều bị anh Bùi kéo đi xã giao.”
Nói xong lại giơ cánh tay còn lại lên, đưa món đồ trong tay cho Tô Ánh Nguyệt nói: “Đây là bữa tối ông chủ mang về cho cô.”
Tô Ánh Nguyệt nhận lấy, liếc mắt nhìn, là hộp đựng cơm giữ nhiệt.
“Tô Ánh Nguyệt.”
Chính vào lúc này, Trần Minh Tân quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, chẳng qua là trong ánh mắt của anh như có một tầng sương, rõ ràng là đã uống rất say.
Tô Ánh Nguyệt chỉ liếc mắt nhìn anh, sau đó nói với Nam Sơn: “Anh dìu anh ấy vào trong đi, sau đó thì giúp anh ấy tắm rửa.”
Nam Sơn cũng biết vết thương của Tô Ánh Nguyệt còn chưa lành nên gật đầu với cô, sau đó đỡ Trần Minh Tân đi vào trong.
Nam Sơn đỡ Trần Minh Tân lên lầu, Tô Ánh Nguyệt cầm hộp giữ nhiệt đi đến phòng ăn.
Cô mở thì thấy bên trong toàn là những món ăn thanh đạm.
Tô Ánh Nguyệt ăn hai miếng, cảm thấy khẩu vị hơi quen quen.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên “ầm” một tiếng, tiếp theo đó là tiếng kêu giận dữ của Trần Minh Tân: “Tôi muốn bà xã!”
Tô Ánh Nguyệt vừa vặn đang gắp thức ăn sắp cho vào miệng, nghe được tiếng rống giận của Trần Minh Tân, cô liền dừng động tác lại.
Lời này nghe rất quen thuộc.
Lần trước anh uống say cũng đã nói câu nói này.
Tô Ánh Nguyệt đột nhiên không còn tâm trạng ăn cơm.
Lại một tiếng “Ầm” nữa truyền tới, cửa phòng ngủ bị người người ta đẩy mạnh ra, sau đó đóng lại đột ngột.
Nam Sơn đầu đầy mồ hôi chạy xuống: “Vẫn là cô đi lên đi, ông chủ không cho tôi cởi quần áo của ngài ấy.”
Tô Ánh Nguyệt lặng im trong nháy mắt, hỏi Nam Sơn: “Trước đây Trần Minh Tân cũng uống say như vậy à?”
Nam Sơn lặng nhớ kỹ: “Trước đây…”
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui dường như trước đây ông chủ chưa từng say như vậy.
“Bỏ đi, để tôi đi lên cho.” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, quay người dọn dẹp hộp cơm giữ nhiệt.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt dọn xong, thấy Nam Sơn còn chưa rời khỏi, cô dường như nghĩ tới chuyện gì mở miệng hỏi: “Đây là của Trần Minh Tân làm?”
Cô vừa nói vừa chỉ vào hộp cơm giữ nhiệt.
“Ừm, ông chủ đã ở nhà bếp của Ngọc Hoang Cung làm cơm cho cô.”
Nam Sơn nói xong, vẻ buồn bực trên mặt càng nặng.
Anh ta bị Trần Minh Tân chèn ép nhiều năm. Nếu Trần Minh Tân có thể đối xử tốt với anh ta bằng một phần của Tô Ánh Nguyệt thì anh ta cũng thấy toại nguyện rồi.
Anh ta đúng là cảm thấy hối hận, lần trước đồng ý cho nghỉ phép rồi mà anh lại do cảm tính nhất thời mà mất cơ hội.
Tuy lúc nãy lúc Tô Ánh Nguyệt ăn cơm, đã nhận ra đây là tay nghề nấu nướng của Trần Minh Tân, nhưng sau khi có được đáp án chắc chắn của Nam Sơn, trong lòng cô vẫn thấy kinh ngạc.
Nếu không phải vì ngày đó Trần Minh Tân không trả lời câu hỏi kia cô thì cô sẽ cảm thấy đúng là Trần Minh Tân yêu cô.
“Anh về nhà sớm một chút đi, tôi lên lầu xem anh ấy.”
Có được câu trả lời của Tô Ánh Nguyệt, Nam Sơn muốn nói lại thôi nhìn cô, do dự chốc lát cuối cùng anh ta vẫn mở miệng nói: “Tôi thật sự không thấy ông chủ đối xử với ai tốt như vậy.”
“Ừm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!