Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Xã Thần Bí

CHƯƠNG 228: TỰ MÌNH ĐƯA TỚI CỬA

“Không hút à?”

Lục Thời Sơ ngồi xuống chỗ đối diện Trần Minh Tân lên tiếng hỏi anh.

Trần Minh Tân cầm bật lửa ở trong tay xoay tròn, không đặt xuống cũng không đốt thuốc: “Không phải Bác sĩ đều là chăm sóc người bị thương à? Sao cậu lại bảo người ta hút thuốc vậy?”

“Số lượng vừa phải cũng tốt.”

Lục Thời Sơ cười một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Trần Minh Tân hiện lên một tia hứng thú.

Mặc dù anh ta và Trần Minh Tân tiếp xúc không nhiều nhưng trong ấn tượng của anh ta, Trần Minh Tân thật ra là người nghiện thuốc rất nặng.

Trước kia lúc vẫn còn đi học thường thường có bạn học hỏi anh ta làm cách nào để cai thuốc, làm sao mới kiêng được rượu.

Nghiện sinh ra từ trong lòng nên khi trong lòng muốn bỏ là có thể từ bỏ mặc dù cái này rất khó, dù sao lòng người thường là thứ khó khống chế được nhất.

“Ừm.” Trần Minh Tân không nhẹ không nặng lên tiếng.

“Cậu đi theo Ánh Nguyệt tới đây là muốn đi xem Huỳnh Tiến Dương à?”

Lục Thời Sơ là người biết chuyện, vết thương của Tô Ánh Nguyệt căn bản không cần phải kiểm tra lại, nhìn dáng vẻ của cô khỏe mạnh như vậy liền biết đã khôi phục rất tốt rồi.

Lúc Huỳnh Tiến Dương vào đây mặc dù không phải qua tay anh ta nhưng bởi vì thân phận của Huỳnh Tiến Dương vẫn bày ra ở đó cho nên anh ta cũng được nghe người khác nói lại.

Em rể của vợ…

Không cần phải nghĩ nhiều Lục Thời Sơ đã đoán ra là Trần Minh Tân đánh.

Ánh mắt Trần Minh Tân chớp lên, lãnh đạm lên tiếng: “Tiện đường.”

Để anh dành thời gian sang đây thăm Huỳnh Tiến Dương đó là chuyện không có khả năng, sở dĩ anh không nhịn được mà ra tay đánh Huỳnh Tiến Dương ngoại trừ nguyên nhân vì trông thấy anh ta đi từ phòng của Tô Ánh Nguyệt ra còn vì cả thù cũ từ trước đó, anh cũng coi như tính toán luôn cả thể.

Lúc trước anh cũng là nhất thời bị ma quỷ xui khiến nên mới vì mấy câu của Huỳnh Tiến Dương mà không khống chế nổi tính tình.

Thù mới thù cũ gộp chung vào một chỗ, Trần Minh Tân còn cảm thấy mình ra tay vẫn chưa đủ mạnh.

Tô Ánh Nguyệt bị nữ bác sĩ mang đi làm kiểm tra.

Đến phòng kiểm tra, cô liền cùng bác sĩ nói mấy lời có ích để bác sĩ kiểm tra qua loa một chút là được rồi.

Cô ăn được ngủ được, cũng rất khỏe mạnh.

Chỉ là vết thương trên lưng vẫn đang khép miệng nên đôi lúc cũng phải chú ý một chút, nhưng đối với sinh hoạt hàng ngày đã hoàn toàn không còn ảnh hưởng gì nữa, chỉ là Trần Minh Tân chuyện bé xé ra to mà thôi.

Nữ bác sĩ hiểu rõ gật nhẹ đầu.

Sau khi làm kiểm tra đơn giản cho Tô Ánh Nguyệt xong nữ bác sĩ kia hơi xúc động mở miệng nói: “Chồng cô rất tốt đối với cô.”

“Cũng… Cũng tốt.” Tô Ánh Nguyệt hơi không được tự nhiên vén mấy sợi tóc rơi ở trên trán, trên mặt hiện lên một vòng ửng đỏ.

Chào từ biệt nữ bác sĩ mặt mũi vẫn còn đang tràn đầy hâm mộ, Tô Ánh Nguyệt thở dài nhẹ nhõm đi về phía phòng làm việc của Lục Thời Sơ.

Cô đẩy cửa đi vào nhưng lại phát hiện trong phòng làm việc không có một ai.

Tô Ánh Nguyệt trầm tư một lát liền nghĩ ra cái gì đó.

Trần Minh Tân nói đưa cô đến bệnh viện làm kiểm tra chỉ là ý định nhất thời, cho nên thật ra ngay từ đầu anh vốn không có loại dự định này.

Bây giờ nhân lúc Lục Thời Sơ và Trần Minh Tân đều không ở đây cô liền biết hai người bọn họ chắc chắn là đi tìm Huỳnh Tiến Dương rồi.

Đàn ông đúng là kỳ quặc.

Rõ ràng chỉ là một chuyện rất nhỏ nhưng lại nhất định phải quấn thành một vòng lớn.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt đi ra liền tìm một y tá đi ngang qua hỏi thăm: “Có nhìn thấy Phó viện trưởng ở nơi nào không?”

“Anh ấy đi tới phòng bệnh VIP bên kia.” Y tá này trước đó đã gặp qua Tô Ánh Nguyệt nên khi cô hỏi Lục Thời Sơ ở đâu liền trực tiếp nói ra.

Y tá vừa nói còn vừa chỉ rõ đường đi cho cô.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt nói lời cảm ơn xong liền đi về hướng bên đó.

Lúc cô đi tới đó vừa vặn trông thấy Lục Thời Sơ từ trong phòng bệnh đi ra.

“Anh Thời Sơ.”

Tô Ánh Nguyệt gọi anh ta một tiếng sau đó nhanh chân đi tới.

Lục Thời Sơ ngẩng đầu lên nhìn thấy cô thì trên mặt hơi ngẩn ra: “Sao em lại tới đây? Không phải còn làm kiểm tra sao?”

“Anh dọa em ít thôi, em rất là khỏe mạnh đâu cần phải kiểm tra cái gì đâu!” Tô Ánh Nguyệt nhếch miệng.

Lục Thời Sơ cười đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu của cô: “Láu cá.”

“Hỏng tóc của em…” Tô Ánh Nguyệt vội vàng đưa tay lên vuốt lại tóc của mình, sáng nay cô phải kéo lấy Trần Minh Tân để anh làm cho cô rất lâu đấy.

Ý cười trên mặt Lục Thời Sơ dần dần nhàn nhạt đi: “Anh còn có chút việc phải đi về trước, anh Trần anh ấy… vẫn còn đang ở bên trong.”

Anh ta nói xong còn nhìn thoáng qua về phía phòng bệnh sau lưng.

Tô Ánh Nguyệt gật gật đầu, tiến đến cạnh cửa định đi vào xem.

Lục Thời Sơ gọi cô một tiếng: “Ánh Nguyệt.”

“Hả.”

Tô Ánh Nguyệt cũng không quay đầu lại, cô trông thấy Trần Minh Tân đang đứng ở trước giường bệnh hình như là đang nói cái gì đó, nhưng do cách cửa phòng nên cô không nghe được.

Lục Thời Sơ thấy tinh thần của cô đều tập trung vào trong phòng bệnh, lời đến bên môi lại cưỡng chế nuốt trở vào, giọng nói có chút nhẹ: “Anh đi về trước.”

“Ừm, bye bye.”

Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới quay đầu nhìn về phía anh ta phất phất tay, có thể là sợ kinh động đến người ở trong phòng bệnh nên giọng nói của cô cũng thả rất nhẹ.

Biểu lộ trên mặt Lục Thời Sơ càng lúc càng mờ nhạt.

Anh ta quay người đi về phòng làm việc của mình, trên đường không ngừng có y tá và bác sĩ chào hỏi anh ta, anh ta cũng đều gật đầu đáp lại, động tác nhìn có chút máy móc.

Trong phòng bệnh.

Huỳnh Tiến Dương nhìn thoáng qua phía sau lưng Trần Minh Tân phát hiện phía sau anh không có một ai.

Không trông thấy người anh ra muốn gặp nên sắc mặt Huỳnh Tiến Dương hơi trầm xuống: “Anh tới đây làm cái gì? Hiện tại hối hận rồi nên muốn tới cầu xin tôi à?”

Trần Minh Tân nghe vậy ngay cả ánh mắt cũng không hề biến hóa một chút nào.

Huỳnh Tiến Dương lại coi sự trầm mặc của Trần Minh Tân trở thành ngầm thừa nhận, anh ta bật cười một tiếng: “Chậm rồi, chúng ta gặp lại ở toà án sau nhé.”

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ khi còn bé đi học cùng người khác đánh nhau một trận bên ngoài ra thì ngay cả Huỳnh Thư Triết cũng chưa từng đánh anh ta, mà người một nhà của cậu bạn đánh nhau với anh ta kia cuối cùng cũng bị làm cho không có cách nào sống được ở thành phố Vân Châu này nữa.

Dù sao bây giờ tất cả mọi người đều nghĩ là anh ta đang ngăn cản Trần Minh Tân động tay động chân với Tô Yến Nhi nên mới bị Trần Minh Tân đánh, anh ta là chiếm phần lý kia.

Đang lo không biết làm sao tìm được Trần Minh Tân phiền phức kia thì anh lại tự mình đưa tới cửa.

“Nếu như muốn gặp nhau ở trên toà án thì xin nhanh lên một chút, tôi tương đối bận rộn cần phải sắp xếp thời gian trước.” Sắc mặt Trần Minh Tân bình tĩnh dị thường nhưng trong lời nói lại lộ ra một cỗ khinh thường, thậm chí là ngông cuồng.

Huỳnh Tiến Dương vô cùng tức giận tới mức bật cười: “Trần Minh Tân? Tự tin của anh từ đâu tới vậy?”

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ba của anh ta là Huỳnh Thư Triết thì vẫn chưa có ai dám dùng qua loại giọng điệu này để nói với anh ta.

“Cái này thì anh không cần biết.” Trần Minh Tân nói xong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút.

Anh tính toán thời gian, bây giờ anh đi về thì Tô Ánh Nguyệt cũng hẳn là làm kiểm tra xong rồi.

Tô Ánh Nguyệt muốn anh đến xem Huỳnh Tiến Dương anh không có ý kiến, cũng nên đến xem Huỳnh Tiến Dương bị thương có nặng hay không.

Thế nhưng khi trông thấy Huỳnh Tiến Dương còn có thể nói có thể cười, đáy lòng của anh lại khó tránh khỏi có chút bất mãn, vẫn là ra tay quá nhẹ rồi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận