CHƯƠNG 231: ÔNG ĐÂY CÒN CHƯA ĐƯỢC ÔM QUA!
Điện thoại rất nhanh liền kết nối.
Tô Ánh Nguyệt vội vàng lên tiếng: “An Hạ, cậu ở chỗ nào vậy? Tớ và Trần Minh Tân đều đang ở CLB Ngọc Hoàng Cung.”
An Hạ không trả lời ngay.
Tô Ánh Nguyệt nghe thấy đầu kia có tiếng hò hét ầm ĩ, còn có thể nghe thấy âm thanh chạm cốc thanh thúy.
Vừa rồi An Hạ nói cô ấy đang ở phòng bao lầu ba.
Tô Ánh Nguyệt đại khái cũng đoán được có thể là An Hạ ở chỗ này xã giao.
Thế nhưng chức vị của An Hạ có chỗ nào cần xã giao, hơn nữa còn đến CLB Ngọc Hoàng Cung?
Bùi Chính Thành đang nói chuyện cùng Trần Minh Tân, sau khi anh ta nghe thấy lời Tô Ánh Nguyệt đang muốn đưa tay lấy ly nước liền dừng lại tại nơi đó.
Run lên một cái, anh ta mới đưa tay đi lấy ly nước, nhưng đã có chút không quan tâm.
Tô Ánh Nguyệt trong lòng lo lắng đang chuẩn bị trực tiếp đi tìm, kết quả là nghe thấy đầu kia truyền đến giọng nói của An Hạ.
“Tổng giám đốc Thiệu, tôi có điện thoại, tôi đi nghe điện thoại một lát…”
Tô Ánh Nguyệt đã quen thuộc giọng điệu của An Hạ, nghe thấy tốc độ nói chuyện của cô ấy nhanh hơn bình thường, Tô Ánh Nguyệt phỏng đoán có thể là do uống nhiều quá.
Sau đó, đầu kia lại mơ hồ truyền đến giọng nói của đàn ông.
“Nghe điện thoại cái gì, đến đây uống mấy chén với chúng tôi đi, không phải chút mặt mũi này cũng không được chứ…”
“Đúng đấy, An tiểu thư nữ trung hào kiệt, tiếp tục uống… Dô!”
Giọng nói của đàn ông từ xa đến gần, sau đó điện thoại liền bị dập máy.
Rất rõ ràng là bị người đàn ông kia cầm tới cúp máy.
“Chuyện gì xảy ra?”
Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt sắc mặt ngưng trọng liền lên tiếng hỏi cô.
“Có lẽ An Hạ đã gặp phải phiền toái rồi.” Tô Ánh Nguyệt đứng dậy: “Em đi tìm cô ấy.”
Nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân: “Anh cùng đi với em đi.”
Bên kia có mấy người đàn ông đã say khướt, một mình cô đi qua đó chắc chắn không đưa An Hạ đi được.
Trần Minh Tân hỏi cô: “Lầu ba có bốn năm mươi cái phòng bao, em biết cô ấy ở trong phòng bao nào không?”
“Không biết.” Tô Ánh Nguyệt giật mình, lắc đầu.
Trần Minh Tân kéo tay của cô để cô ngồi trở về, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Nam Sơn: “Cho người đưa tới mỗi một phòng bao ở lầu ba một bình rượu, phải nhanh một chút, nhìn xem trong phòng bao nào có cô An.”
“Cô An nào?” Nam Sơn đang chơi đùa với một phục vụ nữ, nghe thấy Trần Minh Tân nói như vậy nhất thời không nghĩ đến An Hạ, nghi ngờ hỏi lại anh.
“An Hạ, tốc độ phải nhanh lên, nếu không ngày mai liền đưa cậu về nước Mỹ, đi máy bay.”
Trần Minh Tân nói xong liền cúp điện thoại.
Ở bên kia Nam Sơn tức giận bất bình tắt điện thoại! Lại uy hiếp anh ta!
Anh ta không đem bệnh say máy bay của mình chữa trị dứt điểm là không được rồi!
Nhưng chuyện gấp bây giờ vẫn là phải nhanh chóng tìm ra được An Hạ, qua lời nói của Trần Minh Tân anh ta cũng có thể đại khái đoán được là xảy ra chuyện gì liền lập tức cho người đi tìm.
Trong phòng bao có vài giây yên tĩnh ngắn ngủi.
Đột nhiên, Bùi Chính Thành “Xoát” một cái đứng dậy: “Tên tiểu tử Nam Sơn kia làm việc có thể tin tưởng được sao? Tôi đi giám sát anh ta!”
Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt cùng nhau quay đầu nhìn anh ta.
“Tôi nói là…”
Bùi Chính Thành bí từ, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nói cái gì cho phải.
Trần Minh Tân đột nhiên cong môi nở nụ cười: “Tôi đã dặn dò rồi, người tôi dạy dỗ thì cậu không cần phải lo lắng.”
“Tôi không hề lo lắng.” Bùi Chính Thành lại ngồi xuống một hơi đem một ly nước lớn uống sạch.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt cũng lo lắng nhưng cô tin tưởng vào Trần Minh Tân.
Thấy phản ứng của Bùi Chính Thành cô cũng chỉ yên lặng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Biểu hiện lo lắng của Bùi Chính Thành không phải là giả.
Có lẽ những lời kia trước đó cô thật sự không nên nói.
Thế nhưng…
Tô Ánh Nguyệt không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa, được rồi, tùy duyên đi.
Chuyện tình cảm, chính cô cũng không thể lý giải được.
Bùi Chính Thành đứng ngồi không yên, Tô Ánh Nguyệt cũng không tốt hơn anh ta bao nhiêu, cũng may rất nhanh liền có tin tức.
Trần Minh Tân ngăn Tô Ánh Nguyệt vừa nghe được tin tức liền muốn lao ra lại: “Em ở lại chỗ này đi, tôi và Chính Thành cùng nhau đi.”
“Em muốn đi, An Hạ chắc chắn đã uống rất nhiều rượu.”
Tô Ánh Nguyệt không chút do dự vung mở tay của anh ra, thấy đáy mắt Trần Minh Tân rất nhanh hiện ra một tia lo lắng, Tô Ánh Nguyệt tỉnh ngộ nói: “Có anh ở đó em có thể có chuyện gì được chứ? Huống hồ trước đó hai mươi hai năm không có anh không phải em qvẫn sống được rất tốt đó sao.”
Tô Ánh Nguyệt nói xong liền chủ động kéo anh đi ra ngoài.
Bùi Chính Thành đi vào chân trước, Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân theo ở phía sau.
Tô Ánh Nguyệt vừa đi vào liền nhìn thấy một người đàn ông đang lôi kéo cánh tay An Hạ muốn ôm cô ấy vào trong ngực, An Hạ xem ra cũng đã uống rất nhiều, mặc dù cố gắng co người lại nhưng cũng không bù lại được với khí lực của người đàn ông kia nên bị anh ta giật qua.
“Cô An không cần phải thẹn thùng như thế…” Người đàn ông kia nói xong liền muốn hôn An Hạ.
Bùi Chính Thành đi ở trước nhất, lúc anh ta nhìn thấy một màn này trên mặt liền hiện lên một tia giận dữ, đi qua liền đem An Hạ kéo vào trong lồng ngực của mình.
Lúc tan việc An Hạ bị cưỡng chế mang theo đi xã giao, đến nửa đường lãnh đạo liền rời đi nói một lát sẽ trở về nhưng kết quả mãi vẫn không trở lại, trong phòng bao chỉ có một mình cô ấy ở đó.
Muốn mượn cớ đi vệ sinh để chạy trốn nhưng trong phòng bao liền có phòng vệ sinh nên bọn họ không cho cô ấy đi ra ngoài, cô ấy cố gắng chống đỡ uống một chai lại một chai, phát giác được hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện nên mới thử hỏi Tô Ánh Nguyệt một chút, không nghĩ tới cô thật sự đang ở CLB Ngọc Hoàng Cung.
Cô ấy đã uống quá nhiều rượu nên lúc này thần trí đã có chút mơ hồ, bọn họ nói cái gì cô ấy cũng không nghe thấy nữa, nhân ảnh trước mắt chồng chất không thấy rõ: “Anh là…”
Bùi Chính Thành thấy cô ấy uống đến mức mặt đỏ bừng, cái gì cũng không rõ, sự tức giận trên mặt càng nặng hơn.
Anh ta vững vàng đỡ An Hạ, lên tiếng nói: “Tôi là Bùi Chính Thành.”
“Cái gì?” Anh ta nói chuyện ở ngay trước mặt nhưng An Hạ lại không nghe được.
Bùi Chính Thành rống to với cô ấy: “Bùi Chính Thành!”
An Hạ suy tư một chút, đôi mắt híp lại cẩn thận quan sát Bùi Chính Thành một lát mới mơ hồ có thể nhận ra là Bùi Chính Thành.
Cô ấy nhẹ gật đầu: “Ôi… Ngựa giống nhỏ… Là anh à.”
“…”
Không đợi Bùi Chính Thành mở miệng, người đàn ông trước đó ôm An Hạ kia đã đứng lên đi tới hỏi: “Các anh là ai vậy? Muốn tới đây gây chuyện à?”
Bùi Chính Thành chỉ nói một câu “Tới đây dạy dỗ anh”, liền đem An Hạ ném cho Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt đỡ An Hạ người đã đầy mùi rượu, gọi cô ấy một tiếng: “An Hạ?”
An Hạ dựa vào ở trên người cô, bĩu môi thì thầm nói: “Là… Ánh Nguyệt sao…”
“Là tớ.” Uống say mà vẫn còn có thể nhận ra cô được, Tô Ánh Nguyệt nghe được liền bật cười.
“Cậu đã đến rồi…”
“Ừm, tớ đã tới.”
“Trần BOSS cũng tới sao?”
“Anh ấy cũng tới.”
“Vậy tớ đi ngủ đây…”
An Hạ nói xong liền thật sự ngủ thiếp đi.
Tô Ánh Nguyệt phát hiện mỗi một câu nói của cô ấy đằng sau đều phải kéo dài ra một chút, thấy cô ấy nói ngủ liền ngủ, không nhịn được bật cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!