CHƯƠNG 236: ĐÃ ĐƯỢC HỜI MÀ CÒN KHOE MẼ
Thư ký cận thân 24 giờ…
Tô Ánh Nguyệt đọc thầm trong lòng mấy từ đó, sau đó sắc mặt ửng đỏ, đẩy Trần Minh Tân một cái: “Lấy đâu ra chức vụ này chứ!”
“Trước đây, chức vụ này là của Nam Sơn, có điều anh ta bây giờ bận chuyện của CLB Ngọc Hoàng Cung rồi, tôi vừa hay thiếu người, tiện nghi cho người khác, không bằng tiện nghi cho em.”
Biểu tình trên mặt Trần Minh Tân rất hào phóng, dường như thật sự để Tô Ánh Nguyệt chiếm được món hời lớn vậy.
Tô Ánh Nguyệt “xùy” cho một tiếng, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Cho nên, anh đã đồng ý rồi?”
Trần Minh Tân nhướn mày: “Tôi đồng ý cái gì chứ?”
“Anh vừa mới…”
Trần Minh Tân lúc này bám theo lời của cô, nói: “ Tôi vừa rồi nói là, nếu em biểu hiện tốt, tôi cái gì cũng đồng ý.”
Tô Ánh Nguyệt: “…”
…
Vì công việc của bạn thân, Tô Ánh Nguyệt phải tận lực “biểu hiện thật tốt”.
Kết quả là Trần Minh Tân vừa lòng rồi, cô thiếu chút nữa bị phế.
Khi xong chuyện, còn không biết xấu hổ nói: “Thật ra chỉ là thăm dò em một chút thôi, không ngờ em lại phối hợp như vậy, thật ra cho dù em biểu hiện không tốt, tôi cũng sẽ đồng ý.”
Cái gì là chiếm hời mà còn khoe mẽ sao?
Chắc chắn chính là người như Trần Minh Tân.
Tô Ánh Nguyệt kéo chăn che mặt lại, hờn dỗi với Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân hiếm khi mặt dày đi kéo chăn của cô, còn nhẫn nại dỗ dành vài câu, Tô Ánh Nguyệt lúc này mới miễn cưỡng bỏ qua cho anh.
Đợi cô thay xong quần áo, đang chuẩn bị gọi điện cho An Hạ nói chuyện này thì bị điện thoại bị Trần Minh Tân dành lấy.
“Chuyện này trước không nên nói với cô ấy, đợi tôi sắp xếp xong chức vị rồi nói sau, buổi chiều chúng ta cùng đến nhà họ Tô.”
Đối với nửa đầu câu của anh, Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ một lát thì thấy cũng đúng, nhưng nửa câu sau thì không quá hiểu.
“Về nhà họ Tô làm cái gì?”
Tô Ánh Nguyệt cau mày hỏi anh: “Ông nội em tìm anh rồi sao?”
Trên mặt Trần Minh Tân lóe lên một tia thâm ý: “Xem ra ông ta cũng đã tìm em rồi?”
“Gọi điện cho em.” Cảm xúc của Tô Ánh Nguyệt hiển nhiên hạ thấp vài phần.
“Ừm.”
Trần Minh Tân chỉ thấp giọng đáp lại, không có nói nhiều.
…
Buổi chiều, Trần Minh Tần đánh xe từ gara ra, chuẩn bị cùng Tô Ánh Nguyệt đến nhà họ Tô.
Tô Ánh Nguyệt sau khi lên xe thì phát hiện điện thoại không có cầm thì lại xuống xe quay lại lấy.
Trần Minh Tân nhìn theo bóng lưng của cô, nhìn đến khi cô vào trong biệt thư, mới lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ số của Bạch Chính Thành và gọi đi.
Anh chỉ nói một câu: “Cô An từ chức ở tập đoàn nhà họ Tô rồi, anh biết chưa?”
“Thật sao?” Âm thanh của Bạch Chính Thành mang theo sự vui mừng.
Trần Minh Tân lười để ý anh ta, trực tiếp cúp điện thoại.
“Alo?”
Bạch Chính Thành lại “alo” mấy lần, không thấy ai trả lời thì bỏ điện thoại xuống.
Anh ta rút lại lời nói ngày hôm đó, một tiếng anh em quả nhiên chính là cả đời!
Trần Minh Tân vẫn biết vì anh ta mà suy nghĩ.
Bên khác, Trần Minh Tân nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt mặc chiếc váy hồng từ trong biệt thự chạy ra, chân mày liền giãn ra.
Ừm, anh tin Huỳnh Tiến Dương có thể thành công kéo An Hạ đến Việt Phong, nếu như thế, An Hạ sau này sẽ không có nhiều thời gian đến tìm cô vợ nhỏ của anh nữa…
…
Hai người vừa đến nhà họ Tô, thì đã có người làm đi gọi Tô Thành.
Cho nên, khi hai người bước vào, Tô Thành đã ở phòng khách đợi bọn họ rồi.
“Đến rồi à.” Tô Thành ngồi ở đó, ngữ khí nghiêm khắc của một người làm chủ gia đình.
Tô Ánh Nguyệt không nói chuyện, cô quay sang nhìn Trần Minh Tân, cô thật sự không biết Trần Minh Tân tại sao muốn đến gặp Tô Thành.
“Ông cụ Tô cũng đã chủ động gọi điện cho tôi rồi, chúng ta đương nhiên không thể không nể mặt ông cụ, vậy nên đến gặp thôi.”
Trần Minh Tân ngước lên nhìn Tô Thành, ngữ khí nghe rất ôn hòa.
Mà sắc mặt của Tô Thành sau khi nghe thấy anh nói như vậy thì hơi thay đổi.
“Ngồi đi.”
Tô Thành tâm ý nói với hai người họ: “Ta gọi hai đứa về đây cũng là vì tốt cho hai đứa, đều là người một nhà, ta không hy vọng mọi người làm quá khó coi.”
Tô Ánh Nguyệt nghe thế, trên mặt xuất hiện sự mỉa mai.
Ông ta còn biết là người một nhà?
“Cho nên… ý của ông cụ Tô là?” Trần Minh Tân nghiêm túc hỏi Tô Thành, hình như thật sự đang suy nghĩ lời ông ta nói.
Tô Thành thấy thế, mặt mày cũng tỏ vẻ khá hài lòng.
“Đối với dự án phát triển khu phía Tây, cháu hãy nói với cấp trên mở đường trước, dự án này, ta muốn, cháu nếu như ra tòa, ta giúp cháu làm rõ, thấy thế nào?”
Tô Thành rất khôn ngoan, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Minh Tân.
Người này, thật sự càng nhìn càng thấy không có gì ưu tú cả, từ lần đầu gặp anh, đến lần trước một cú điện thoại của anh đã hủy đi cơ hội dành được dự án mà ông ta vất vả kiếm về…
Cho đến bây giờ, ông ta cũng không nhìn ra được tiềm năng gì ở Trần Minh Tân.
Rốt cuộc là che giấu quá sâu, hay là anh không có bối cảnh gì cả, tất cả chỉ là do vận may?
Trần Minh Tân vẻ tỏ băn khoăn, hình như có chút khó xử: “Chuyện này… cháu sẽ suy nghĩ.”
Tô Thành thu lại biểu cảm của Trần Minh Tân vào mắt, hơi híp mắt lại: “Vậy đừng suy nghĩ quá lâu, người của nhà họ Huỳnh đều rất nôn nóng.”
Trong lời nói của ông ta có ẩn giấu sự uy hiếp, ngay cả Tô Ánh Nguyệt cũng nghe hiểu.
Trần Minh Tân nghiêm túc gật đầu, sau đó lại nói: “Cháu muốn đi lên giúp Ánh Nguyệt lấy chút đồ, ông Tô có chuyện thì cứ làm đi.”
“Ừm, đi đi.” Ngữ khí của Tô Thành mặc dù rất ôn hòa, nhưng ánh mắt lại rất nham hiểm.
Vừa dứt lời, Trần Minh Tân liền dẫn Tô Ánh Nguyệt đi lên lầu.
Tô Thành hình theo bóng dáng của hai người, lông mày khẽ cau lại!
Bộ dạng cứ bình bình như này của Trần Minh Tân, ngược lại khiến ông ta càng nhìn càng thấy hoài nghi.
Ông ta căn bản cũng chỉ là thăm dò một chút, nếu như Trần Minh Tân thật sự có bối cảnh hùng hậu, căn bản sẽ không đến đây.
Nhưng anh không những đến, còn nghe nói muốn suy nghĩ.
Tô Thành thấy từ những lời mà Trần Minh Tân thì đã đồng ý rồi.
…
Trần Minh Tân trực tiếp dẫn Tô Ánh Nguyệt đến phòng của cô.
Vừa vào xong, Tô Ánh Nguyệt vội vàng buông tay của anh ra, hỏi anh: “Chuyện gì đang xảy ra?”
“Là sao?”
Trần Minh Tân vừa nghe vừa nhìn quanh căn phòng.
Sai đó bắt đầu lấy đồ đạc, những quyển tạp trí được Tô Ánh Nguyệt giữ cẩn thận còn có những thứ đồ nhỏ của cô trước đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!