CHƯƠNG 317: ÔNG NGOẠI ĐỐI XỬ VỚI CÔ KHÔNG TỆ, LÀ BẢN THÂN CÔ TỰ ĐÂM ĐẦU VÀO CHỖ CHẾT THÔI
Sáng hôm sau, Tô Ánh Nguyệt đi tới công ty sớm, thậm chí còn chẳng kịp ăn sáng. Bởi vì trong công ty đã chất đống quá nhiều việc.
Khi cô ra khỏi cửa, Trần Minh Tân còn chưa thay quần áo, thoạt nhìn dường như không có tinh thần cho lắm.
Anh quấn quít ôm lấy cô một lúc, mới chịu thả cho cô đi: “Buổi trưa tôi sẽ tới tìm em cùng ăn trưa.”
“Em biết rồi. Nhưng em rất bận rộn, có thể sẽ không có thời gian đâu.” Tô Ánh Nguyệt cầm túi vừa đi ra ngoài vừa quay đầu nhìn anh.
Trần Minh Tân nhìn theo chiếc xe của Tô Ánh Nguyệt tới khi nó biến mất, lúc này anh mới xoay người trở về phòng.
Anh chậm rãi mặc bộ vest phẳng phiu, gọi điện thoại cho Cố Hàm Yên.
“Trong vòng nửa giờ, đến câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung gặp tôi.”
Cố Hàm Yên nhận được điện thoại của Trần Minh Tân thì phản ứng đầu tiên là mừng rỡ. Cô ta yêu Trần Minh Tân nhiều năm như vậy, bất kể anh đối xử với cô ta thế nào, cô ta vẫn có chút chờ mong đối với anh, điều này đã trở thành một thói quen.
Trần Minh Tân nói xong câu đó thì cúp máy.
Cố Hàm Yên cầm điện thoại di động, ánh mắt lộ vẻ suy ngẫm.
Trần Minh Tân hẹn gặp cô ta ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung à?
Là bởi vì trước đó cô ta gọi điện thoại cho ông ngoại nên ông ngoại đi tìm Trần Minh Tân sao?
Vừa nghĩ tới khả năng này, trong mắt Cố Hàm Yên ánh lên ý cười vì đạt được ý muốn.
…
Khi Cố Hàm Yên đến, cô ta phát hiện Trần Minh Tân đã chờ sẵn ở đó.
Trên mặt Cố Hàm Yên thoáng hiện vẻ vui mừng. Không ngờ Trần Minh Tân lại tới sớm chờ cô ta ở đây. Xem ra đúng là vì ông ngoại anh rồi.
Trong lòng cô ta hơi đắc ý, trong lòng hơi chua xót.
Cô ta đi tới, mở miếng nói không hề có chút thành ý nào: “Thật ngại quá, em tới muộn.
Cô vừa nói chuyện vừa tự nhiên ngồi xuống đối diện anh.
“Uống chén trà.” Trần Minh Tân rũ mắt, vẻ mặt trầm tĩnh giống như chẳng hề có chuyện gì, giơ tay đặt chén trà tới trước mặt cô.
Cố Hàm Yên kinh ngạc khi được anh nuông chiều như vậy, giơ tay nhận lấy cốc trà anh đưa cho. Cô ta nhìn gương mặt điển trai của Trần Minh Tân, trong lòng càng thêm kích động.
Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Hôm nay anh gọi em tới… là có chuyện gì sao?”
“Uống trà trước đã.”
Trần Minh Tân không trả lời vấn đề của cô ta, chỉ cầm cốc trà trước mặt mình lên, uống một ngụm trước.
Cố Hàm Yên không biết Trần Minh Tân rốt cuộc muốn làm gì, đành phải bưng cốc trà lên uống một ngụm.
Trần Minh Tân vẫn không nói gì, cuối cùng ngước mắt nhìn cô ta và lại cầm bình trà trước mặt lên, nói: “Uống cạn, tôi sẽ lại rót cho cô.”
Cố Hàm Yên nghi ngờ liếc nhìn anh nhưng vẫn cầm cốc trà lên uống cạn.
Vẻ mặt Trần Minh Tân không hề thay đổi. Anh vừa rót trà cho cô ta vừa hỏi: “Mùi vị thế nào?”
“Cũng không tệ lắm. Trước đây em có nghe ông ngoại nói anh pha trà thật sự không tệ, chỉ là vẫn không có cơ hội được uống.”
Lúc Cố Hàm Yên nói chuyện, Trần Minh Tân đã rót thêm trà vào cốc của cô ta. Cố Hàm Yên lại cầm lên uống một ngụm.
Sau khi Trần Minh Tân để ấm trà xuống, cảm xúc trên mặt dần dần chuyển thành lạnh giá, trong mắt lộ ra sự hung ác như muốn khắc vào xương: “Thật sự không tệ, tôi bỏ thêm thuốc tránh thai vĩnh viễn ở trong đó.”
“Khụ… Khụ…”
Cố Hàm Yên nghe anh nói xong thì chợt ho dữ dội.
Lúc này Trần Minh Tân mới nhích lại gần, vẻ mặt thâm trầm, trong giọng nói cũng kèm theo sự lạnh lùng: “Không cần tỏ ra kinh ngạc như vậy. Trước đây khi cô làm chuyện kia, hẳn đã nghĩ tới sớm muộn sẽ có một ngày như vậy.”
Cố Hàm Yên hại chết con của anh thì sẽ phải gặp báo ứng.
Mà anh…
Nếu lúc đó, anh có thể quan tâm nhiều hơn một chút thì đã không tạo thành cục diện sau này, cũng không có những chuyện xảy ra sau đó.
Đó là báo ứng của anh.
Tô Ánh Nguyệt có thể cả đời cũng không có cách nào thật sự tha thứ cho anh.
Cố Hàm Yên biết Trần Minh Tân không phải là người sẽ nói đùa. Anh nói là bỏ thêm thuốc tránh thai vĩnh viễn thì nhất định là có bỏ thêm.
Sắc mặt cô ta trắng bệch nhìn Trần Minh Tân: “Minh Tân! Anh không thể đối xử với em như thế được! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em còn là ân nhân cứu mạng của ông ngoại anh! Hơn nữa, đứa con kia của Tô Ánh Nguyệt chưa chắc đã là của anh. Trước đây cô ta còn dây dưa cùng Huỳnh Tiến Dương, anh cũng không phải không biết!”
Cố Hàm Yên đã gấp đến độ hoảng loạn, nói không chọn lời.
Dưới tình huống như vậy, nếu là bình thường dù thế nào cô ta cũng sẽ không nhắc tới Tô Ánh Nguyệt, làm vậy không thể nghi ngờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu.
Cô ta nói xong, cũng không để ý tới hình tượng của mình, thò tay vào móc họng muốn nôn ra nước trà đã uống.
Nhưng Trần Minh Tân sao có thể để cho cô ta có cơ hội này chứ!
Trần Minh Tân nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cằm của cô ta, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô hại chết con tôi, cả đời cô cũng đừng mong có con của mình. Cố Hàm Yên, tôi vẫn không muốn đối phó với cô, cô lại cho rằng tôi chẳng biết gì cả sao?”
Cố Hàm Yên bị anh nắm chặt cằm, bị ép phải ngửa đầu, ngay cả nói cũng không thể nói rõ được.
“Ông ngoại… sẽ không…”
Tay Trần Minh Tân nắm cằm cô ta lại siết chặt, trên mặt càng thêm hung ác: “Cô còn dám nhắc tới ông ngoại tôi à? Bên cạnh ông ngoại tôi vẫn luôn có chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ giỏi nhất, sao có thể nói phát bệnh là phát bệnh được? Hơn nữa còn bệnh tới mức gần như muốn lấy mạng của ông ấy?”
Sau khi anh tỉnh táo lại, mới phát hiện ra.
Cho dù ông ngoại vẫn luôn có bệnh nhưng được điều trị rất tốt.
Anh vẫn liên hệ với bác sĩ hỏi thăm tình hình của ông ngoại theo định kỳ. Nhưng ông lại đột nhiên bệnh nặng trùng hợp như vậy.
Vẻ mặt Cố Hàm Yên chợt biến đổi, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi: “Anh… Anh nói vậy là có ý gì? Em nghe không hiểu!”
Trần Minh Tân đột nhiên thả cô ta ra và rút tay lại, lấy khăn đặt bên cạnh khay trà lau tay một lát mới nói tiếp: “Ông ngoại đối xử với cô không tệ, là bản thân cô đâm đầu vào chỗ chết.”
Ban đầu anh cũng chỉ nghi ngờ Cố Hàm Yên. Bây giờ nhìn thấy phản ứng này của cô ta thì anh đã hoàn toàn xác định được rồi.
Mà Cố Hàm Yên rốt cuộc đã âm thầm cho ông ngoại dùng thứ gì, khiến cho bệnh cũ của ông đột nhiên tái phát, suýt nữa mất mạng, đến bây giờ còn chưa thể điều tra rõ.
Lời Trần Minh Tân nói làm cho Cố Hàm Yên biết, anh đã biết tất cả rồi. Cho dù cô ta có ngụy biện nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Vẻ mặt Cố Hàm Yên hơi dữ tợn: “Là trước đó anh vì Tô Ánh Nguyệt nên mới làm trái lời ông ngoại. Em làm vậy cũng chỉ giúp ông ngoại, cũng là giúp anh thôi. Ông ngoại không hy vọng anh đến với Tô Ánh Nguyệt. Hơn nữa, các người cũng không thể bởi vì một Tô Ánh Nguyệt mà bất hòa. Em là đang giúp hai người thôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!