CHƯƠNG 371: CHO ANH THỂ DIỆN
Vì Trần Minh Tân đến thủ đô công tác một khoảng thời gian, cho nên công việc bên thành phố Vân Châu tích tụ không ít.
Tiếp đó, Trần Minh Tân đều bận rộn việc công.
Tô Ánh Nguyệt vì vết thương trên cánh tay, bị nghiêm cấm không cho chạy lung tung.
Chạy lung tung?
Tô Ánh Nguyệt trầm tư một lúc ý nghĩ của ba chữ này.
Nếu là có chính sự ra ngoài, hẳn sẽ không gọi là chạy lung tung đi?
Ví dụ nói bây giờ, Nam Sơn đang cầu xin cô trong điện thoại: “Thưa mợ, mợ tới giúp tôi xem một chút, tôi bây giờ thật sự có chuyện rất quan trọng…”
“Chuyện quan trọng gì?” Để đảm bảo, Tô Ánh Nguyệt vẫn quyết định hỏi anh ta có chuyện gì quan trọng.
“Chính là…” Nam Sơn ho khan hai tiếng nói: “Đại sự cả đời.”
Tô Ánh Nguyệt nhớ tới chuyện xảy ra hôm đó ở câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung, cười ghẹo anh ta: “Có hẹn với công chúa Aika sao?”
“…”
Nam Sơn nhất thời không biết nên nói gì.
Công chúa Aika, nữ thần của anh!
Muốn không động lòng cũng không được.
Huống chi, nữ thần cho chủ động dính lấy anh!
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, Nam Sơn bình thường rất cực khổ, cũng không có kỳ nghỉ, cũng rất ít khi nhắc tới yêu cầu thế này.
“Cảm ơn! Chỉ một lúc, hai giờ.”
“Ừ, yên tâm đi đi.”
…
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, ở nhà cũng rảnh rỗi, thì giúp Nam Sơn canh chừng hai tiếng mà thôi, không phải vấn đề lớn lao gì.
Nhưng cô đột nhiên nhớ tới, rõ ràng là Trần Minh Tân cố ý vứt công chúa Aika cho Nam Sơn, Nam Sơn muốn đi hẹn hò, hẳn có thể công khai xin nghỉ với Trần Minh Tân mới đúng.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, Tô Ánh Nguyệt cũng không thật sự gọi điện thoại hỏi Trần Minh Tân.
Dù sao Nam Sơn gọi điện thoại cho cô, nghĩ lại cũng là không muốn để Trần Minh Tân biết.
Đối với Nam Sơn, cô cảm thấy vẫn có thể tin tưởng.
Cô đến Ngọc Hoàng Cung, vừa tới hai tiếng, đã nhìn thấy Nam Sơn mặt đầy gió xuân quay về.
Không đợi cô hỏi Nam Sơn tình huống thế nào, thì đã nhận được điện thoại của Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân chỉ dặn dò đơn giản: “Chuẩn bị một chút, buổi tối đi tham gia tiệc tối với anh.”
“Tiệc tối gì?” Hỏi rõ một chút, cô cũng có thể chuẩn bị thật tốt.
“Không phải tiệc tối gì quan trọng, chuẩn bị đơn giản một chút, tùy ý một chút.”
Mặc dù Trần Minh Tân nói, tùy ý một chút, nhưng Tô Ánh Nguyệt biết, tiệc tối mà Trần Minh Tân cũng phải đi tham gia, thế nào cũng không thể tùy ý.
Đến tối, lúc Trần Minh Tân tới đón Tô Ánh Nguyệt, cô đã trang điểm lộng lẫy.
Con ngươi đen của Trần Minh Tân sáng lên, tiếp đó khẽ nhíu mày: “Thật sự chỉ là một buổi tiệc tối bình thường mà thôi.”
Cánh tay còn đang bị thương, ôm lễ phục này tốn sức nhất.
“A, vậy sao? Cho anh thêm thể diện không tốt sao!” Tô Ánh Nguyệt đỡ váy, cho anh ánh mắt trách móc.
Trần Minh Tân trầm mặt, nói: “Anh cảm thấy…”
Nói một nửa, anh đột nhiên dừng lại.
Tô Ánh Nguyệt đi về phía trước một bước, giơ tay muốn ôm cánh tay anh: “Cái gì?”
Kết quả, Trần Minh Tân cười nói một câu: “Không mặc đẹp nhất.”
Hô hấp Tô Ánh Nguyệt ngừng lại, cánh tay chuẩn bị ôm anh nhanh chóng thu về, hừ một tiếng bèn mở cửa xe ngồi vào.
Sau đó lớn tiếng nói với Trần Minh Tân từ cửa sổ: “Đến lái xe!”
Trần Minh Tân mỉm cười đi tới, lái xe dẫn cô đi tham dự tiệc tối.
…
Như Trần Minh Tân nói, quả thực chỉ là bữa tiệc tối bình thường.
Vừa vào, đã có rất nhiều người đến chào hỏi Trần Minh Tân.
Trần Minh Tân lại rất lạnh nhạt, gặp người có qua lại làm ăn, chỉ gật gật đầu.
Cả đường cẩn thận bảo vệ Tô Ánh Nguyệt, sợ có người đụng phải cánh tay bị thương của cô.
Mọi người thấy dáng vẻ lạnh nhạt đối phó của Trần Minh Tân, thì tản đi.
Tô Ánh Nguyệt được Trần Minh Tân dẫn tới một góc ngồi xuống, sau đó cầm tới cho cô một đống lớn đồ ăn.
Tô Ánh Nguyệt kỳ quái nhìn Trần Minh Tân một cái: “Anh đặc biệt dẫn em tới yến tiệc để ăn sao?”
Đây không giống tác phong của anh.
“Mấy ngày nay em ở nhà không cảm thấy nhàm chán sao?” Trần Minh Tân hỏi cô.
Cho nên?
Dẫn cô tới bữa tiệc nhàm chán này, hai người ngồi cùng nhau ở đây ăn ăn ăn?
Tô Ánh Nguyệt thật sự muốn bổ đầu Trần Minh Tân ra nhìn một chút, trong đầu Trần Minh Tân rốt cuộc đang nghĩ gì.
Phí thời gian trên bữa tiệc nhàm chán này, còn không bằng ở nhà xem tivi.
Thấy sắc mặt Tô Ánh Nguyệt có sự chán ghét, Trần Minh Tân cũng cảm thấy, cô không quá thích ở đây.
“Vậy thì chơi game đi.” Trần Minh Tân nói, lấy điện thoại ra.
Trò chơi mới của công ty, gần đây sắp lên sóng rồi.
“Ha hả.”
Tô Ánh Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trần Minh Tân: “Anh cảm thấy tay em có thể chơi game?”
Trần Minh Tân dường như suy nghĩ một lát, sau đó mới nói: “Vậy thì em xem anh chơi.”
Có bệnh.
Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu đi.
Trần Minh Tân đương nhiên chỉ chọc cô, không thật sự kêu cô nhìn anh chơi game.
Vì Tô Ánh Nguyệt cảm thấy nhàm chán, hai người ở đó không bao lâu, thì rời đi.
Hai người vừa ra khỏi khách sạn, bên chính diện gặp phải hai người quen đi tới.
“Nam Sơn, công chúa Aika?”
Tô Ánh Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn hai người.
Hai người nghe thấy giọng Tô Ánh Nguyệt, giật bắn như điện giật.
Hai người này…thật là…
Mặc dù cô cảm thấy người phương tây tự do phóng khoáng, nhưng cũng không nghĩ tới nhanh như vậy đã đi mướn phòng rồi.
“Ông chủ! mợ chủ.” Nam Sơn đi tới trước, cười có chút ngượng ngùng.
Công chúa Aika lại phóng khoáng hơn nhiều, trên mặt không có chút cảm giác ngượng ngùng khi bị người ta bắt gặp cô đi mướn phòng với một người đàn ông vừa quen vài ngày, ngược lại tự nhiên mà thân thiết gọi Tô Ánh Nguyệt một tiếng.
“Ánh Nguyệt, hôm nay cô thật đẹp.”
Tiếng phổ thông tiêu chuẩn của công chúa Aika, thường làm Tô Ánh Nguyệt có cảm giác có người phối âm cho cô ấy.
“Cảm ơn, hai người đi…vào trước đi, chúng tôi phải về rồi.” Tô Ánh Nguyệt cân nhắc một chút, mới thu hồi lại mấy chữ “tiếp tục đi mướn phòng”.
“Thời gian còn sớm, cùng đi chơi đi.” Aika lại thân thiết tiến lên.
—— Cùng đi?
Chơi?
Trần Minh Tân âm thầm kéo Tô Ánh Nguyệt lùi về sau nửa bước, giống như anh rất ghét công chúa Aika đụng vào Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt không chú ý đến động tác nhỏ này của Trần Minh Tân, mà là lên tiếng hỏi cô ấy: “Chơi gì?”
Công chúa Aika hưng phấn nói: “Đánh mạt chược, Nam Sơn dạy tôi vài lần tôi đã biết rồi.”
Tô Ánh Nguyệt mở miệng, không xác định nói: “Cho nên, mấy ngày nay hai người đều đang chơi mạt chược?”
Cô quay đầu nhìn Trần Minh Tân.
Nghĩ tới sắc mặt kỳ quái của Trần Minh Tân hôm đó, cô mới hiểu, là cô hiểu lầm ý của Trần Minh Tân.
Người đàn ông thúi này, không biết trong lòng cười nhạo cô thế nào đâu!
Trần Minh Tân như biết trong lòng cô nghĩ gì, giơ tay, vỗ vỗ đầu cô, lại nói với Aika.
“Vậy thì đi đi, cùng đi.”
Nói xong, lại bổ sung một câu: “Đi Ngọc Hoàng Cung.”