“Diệp tổng anh đừng nói linh tinh nữa” Hứa Thâm Thâm lo lắng những lời nói này truyền ra ngoài thì Diệp gia sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Hiện giờ đôi cánh của cô rất yếu ớt không thể nào đối chọi lại với Diệp gia.
“Thâm Thâm, anh Diệp không hề nói đùa” Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô với đôi mắt nồng đậm tình cảm.
Hứa Thâm Thâm không còn cách nào khác, cô cũng không muốn dây dưa với Diệp gia.
Chim non luôn sợ cành cong.
Diệp Tiêu Nhiên nhận đơn yêu cầu bồi thường ở trên bàn cười nói: “Lệ tổng yên tâm, số tiền đó tôi sẽ đưa anh không thiếu một xu, đối với tôi mà nói cô nhóc này đáng giá với số tiền ấy”
Nói xong anh ta dẫn theo trợ lý rời đi. Lệ Quân Trầm tối sầm mặt lại rối tinh rối mù cả lên.
Hứa Thâm Thâm lo lằng: “Lệ tiên sinh, anh sẽ không hiểu lầm đấy chứ?”
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm là tôi và anh ta..” Hứa Thâm Thâm muốn nói rồi lại thôi.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhắm mắt lại, nói với Bùi Triết: “Khoản tiền đó không cần nữa.”
“Không được!” Hứa Thâm Thâm lo lắng, cô đã âm mưu lâu như vậy chính là muốn Diệp gia phải khô máu!
Tuyệt đối không thể vì mấy lời của Diệp Tiêu Nhiên mà để nó trôi theo dòng nước được.
“Lệ tiên sinh, đây là một cái bẫy, Diệp Tiêu Nhiên đang cố ý” Hứa Thâm Thâm trầm giọng nói, cô không phải là người ngốc nghếch, Diệp Tiêu Nhiên cố tình nói như vậy trước mặt Lệ Quân Trầm không phải chính là vì không muốn Lệ Quân Trầm có được khoản tiền đó sao.
Cô cũng không phải Hứa Thâm Thâm trước kia, bởi những câu nói vô giá trị của đối phương mà sướng tới mức phát điên.
Lệ Quân. Trầm trầm mặt xuống nhìn cô không hề tỏ vẻ mặt gì.
Hứa Thâm Thâm đánh bạo ngồi cạnh anh, phân tích: “Khoản tiền một trắm năm mươi triệu này chắc chẳn Diệp gia sẽ xót xa vô cùng, Lệ tiên sinh anh không thể không cần nó.”
“Hứa Thâm Thâm cô đang lo sợ sự vất cả của bản thân mình hoàn toàn uổng phí sao?” Đôi mắt đen láy của Lệ Quân
Trầm thâm sâu khó lường nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm giật mình, anh biết hết rồi sao?
“Lời nói của Lệ tiên sinh luôn khiến người khác khó hiểu.” Hứa Thâm Thâm cười híp mắt: “Khoản tiền này anh không cần thì có thể cho tôi mà, đừng lãng phí vậy chứ.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nheo mắt, cô cũng tham lam đấy chứ.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ bản thân có phải là đang không biết trời cao đất dày hay không.
“Cho cô thêm năm trăm triệu nữa.” Lệ Quân Trầm lạnh như băng, thực ra anh đã quyết định như vậy từ trước rồi.
Khi biết sự việc đó đều là do cô sắp đặt anh không hề tức giận mà sâu tận đáy lòng có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Vậy không băng cho cô khoản tiền ấy để cô hả giận.
Hứa Thâm Thâm ngẩn người ra, cô chỉ thuận mồm nói thế thôi mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!