Hứa Thâm Thâm được Lệ Quân Trầm dìu ra khỏi công ty, sau đó đưa lên xe.
Lúc này đã sắp bảy giờ, điện thoại di động của Lệ Quân Trầm reo lên.
Cô năm sấp trong ngực anh không thể động đậy.
Lệ Quân Trầm tùy ý cô năm sấp trên người mình, đưa tay ra nhận điện thoại.
"Quân Trầm, thức ăn sắp mang lên rồi, khi nào thì anh mới tới?" Giọng nói dịu dàng của Nhiếp Tử San truyền từ trong ra.
“Thâm Thâm không thoải mái, anh không đi." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.
Mày Nhiếp Tử San nhíu lại một chút, nhưng lại giả vờ quan tâm: "Cô ấy sao vậy, không sao chứ?"
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua Hứa Thâm Thâm đã ngủ mơ màng ở trong ngực, một tay khác quấn lấy lọn tóc.
của cô, khế nói: "Cô ấy đau bụng tới tháng."
Lập tức lòng Nhiếp Tử San chìm vào đáy cốc: "Uống, uống một chút thuốc là không sao."
"Ừm” Lệ Quân Trầm lạnh lùng lên tiếng.
"Vậy em chờ anh một lúc." Nhiếp Tử San cản môi, không biết Lệ Quân Trầm có hiểu ý trong lời nói của cô ta không.
"Không cần, anh lo lắng cô ấy ở một mình." Giọng Lệ Quân Trầm lạnh nhạt: "Tạm biệt."
Nói xong, anh cúp điện thoại.
Nhiếp Tử San sững sờ nhìn điện thoại đã cúp mấy giây, anh ấy nói không đến là không đến.
Không phải chỉ đến kinh nguyệt thôi sao, cũng không gặp. bệnh nặng gì, vì sao anh không thể bỏ lại Hứa Thâm Thâm tới tìm cô ta?!
"Chị?!" Nhiến Văn Du phát hiện nét mặt Nhiếp Tử San không đúng lảm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!