“Ồn ào quá.” Lăng Nhược Tích khẽ mở mắt, mê mang mắng thầm: “Sáng sớm, chẳng lẽ hàng xóm đối diện đến xin chút tương hành? Bà thím đó thích nhất là chiếm món lợi nhỏ, một tháng ba mươi ngày thì đã có đến hai mươi chín ngày chạy đến xin cô cái này cái nọ.
Tiếng đập cửa dồn dập, Lăng Nhược Tịch thở dài, gãi gãi đầu tóc rối bời, từ trêи giường ngồi dậy đi ra mở cửa.
Nhưng mà vừa mới động đậy, cô bổ nhào trở lại giường, trời ạ, cả người đau nhức, đặc biệt là nơi nào đó ở bên dưới, đau nhức vô cùng, như mới chạy xong ba ngàn mét.
Hu hu… Ngày hôm qua cô làm gì chứ, sao lại biến thành thê thảm thế này?
Lăng Nhược Tịch ôm gối bi thương, cố gắng nhớ lại, cuối cùng trí nhớ cũng ùn ùn quay về.
Lăng Nhược Tịch khó tin mở to mắt, cô… Cô…Cô sống lại?
Nhìn xung quanh căn phòng hiện tại cô đang ngủ, đúng vậy, đây đúng thật là nhà họ Cung, là căn phòng cô đã sống hơn một năm sau khi kết hôn với Cung Thụy Thần.
Mãi đến tận lúc này, cô vẫn không thể tin được mình đã sống lại một lần nữa.
Từng tiếng gõ cửa liên hồi, cuối cùng cũng thành công lấy được sự chú ý của Lăng Nhược Tịch, cô miễn cưỡng ngồi dậy, cắn răng xoa xoa cái eo, qua loa mặc áo ngủ vào, từng bước một đi đến cạnh cửa, rồi mở cửa ra.
Người ngoài cửa cũng không ngờ được cửa lại bất ngờ mở ra, bà ta không kịp thu lại vẻ mặt chán ghét của mình.
Người nọ lúng túng ho nhẹ một cái, khôi phục lại dáng vẻ cung kính nhất mực nói: “Thiếu phu nhân, ông chủ gọi cô xuống ăn sáng.”
Lăng Nhược Tịch thầm kêu một tiếng nguy rồi, ông Cung, tức cha chồng của cô, là một người rất nghiêm khắc, ông có quy định cả nhà đúng bảy giờ phải ăn sáng cùng nhau.
Mà cô bởi vì trước đây ở nhà mẹ đẻ có thói quen ngủ nướng, từ trước đến giờ sáng sớm cô đều không dậy nổi, đó là lý do vì sao bình thường khi cô ngủ dậy đều có người làm đứng canh cửa gọi cô xuống ăn sáng, điều này làm cho cha mẹ chồng cô rất không hài lòng.
Trước đây, do cô không muốn lấy Cung Thuỵ Thần, không nghĩ sẽ sống ở nhà họ Cung, cho nên cũng chẳng quan tâm họ có hài lòng hay không, còn bây giờ thì sao?
Lăng Nhược Tịch trải qua mười năm sống cực khổ, cô đã không còn là cô gái thơ ngây coi tiền như rơm rác, một lòng hướng về tình yêu đích thực nữa rồi. Đối với tình yêu chỉ còn hoài nghi và không tin tưởng, hơn nữa cô còn sợ hãi cuộc sống hôn nhân, sợ vì cuộc sống mà phải bôn ba làm việc cực khổ.
Cô vô thức nhớ đến Cung Thuỵ Thần, nhớ đến gương mặt anh tuấn cùng tình cảm mãnh liệt hôm qua của anh, cô không khỏi đỏ mặt, bất kể là tướng mạo hay là gia thế, Cung Thuỵ Thần chính là một con rùa vàng đích thực. Cô không biết trước đây mắt mình có bị làm sao hay không, lại có thể bỏ qua một người đàn ông cực phẩm như anh, để lựa chọn tên khốn kiếp kia chứ? Là bởi vì anh ta nói lời ngon tiếng ngọt hay sao?
Nếu ông trời đã cho cô sống lại ở thời điểm cô còn chưa ly hôn, lần này nói gì cô cũng không thể rút lui, để mình thê thảm như vậy. Lăng Nhược Tịch lấy điện thoại ra xem. Ngày ba tháng ba năm XX, đây là lúc cô kết hôn được một tháng, hiện tại quan hệ giữa cô với Cung Thụy Thần còn chưa đến mức không thể cứu vãn được, chí ít còn đang duy trì êm thấm.
Cô nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt, nhưng nhìn hoàn cảnh bây giờ, cách tốt nhất là nắm chặt Cung Thụy Thần, nếu có thể làm cho anh thích cô, đồng thời cô cũng thích anh thì tốt, nếu không có khả năng yêu nhau, chỉ cần anh với cô, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau cũng không tệ… Ít nhất… Cuộc sống ăn mặc của cô có lẽ không cần quá lo lắng.
Nếu như cuối cùng họ vẫn không thể thoát khỏi số phận ly hôn, phần lỗi kia nhất định không phải do cô. Cô nhất định phải nắm bắt tất cả cơ hội, nghĩ cách cố gắng tạo ra sự nghiệp cho riêng mình, không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để có cuộc sống tốt. Có lẽ để sau hãy nói, chuyện gấp gáp nhất bây giờ chính là phải lấy lòng cha mẹ chồng và Cung Thụy Thần, cố gắng cải thiện hình tượng tệ đến mức không còn gì để nói này.
Nghĩ vậy, Lặng Nhược Tịch bất chấp cơ thể đau xót, chạy vào phòng tắm nhanh chóng rửa mặt chải tóc một hồi, cô nhìn dấu vết xanh tím trêи người mình, không khỏi chửi thầm một tiếng, lấy một váy áo dài tay cao cổ màu trắng mặc vào, sớm biết như vậy, đêm qua cô sẽ không phóng túng buông thả như thế, ngày hè còn phải mặc áo cao cổ dài tay, đúng là làm khổ bản thân.
Cho dù tốc độ của Lăng Nhược Tịch có nhanh thế nào, nhưng đợi cô sửa sang ổn thỏa, đi xuống dưới nhà thì đã bảy giờ hai mươi, ba Cung, mẹ Cung và Cung Thụy Thần ăn sáng cũng gần xong.
Dáng đi của Lăng Nhược Tịch có chút kỳ quái, cô đi đến bên cạnh Cung Thụy Thần, quay sang cha mẹ chồng, xấu hổ nói: “Chào buổi sáng ba, mẹ.”
Do dự một chút, lập tức quay sang Cung Thụy Thần đang ngồi bên cạnh, nhỏ giọng: “Chào buổi sáng.”
Giọng của cô nhỏ như muỗi kêu, thế mà Cung Thụy Thần lại nghe thấy, anh nhướng mi nhìn cô, trong ánh mắt chợt lóe một chút ánh sáng.
Có điều, bây giờ Lăng Nhược Tịch đang rất chột dạ, sợ mọi người nhận ra cô không giống trước đây, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn anh.
Ba Cung không ngẩng đầu, lạnh nhạt ừ một tiếng, còn mẹ Cung cũng không hề để ý đến cô, chỉ yên lặng ăn bữa sáng của mình.
Lăng Nhược Tịch có chút lúng túng ngồi xuống, uống một ngụm sữa tươi, nhìn thái độ lạnh nhạt của ba người trêи bàn cơm với mình, không khỏi âm thầm thở dài, không ngờ bây giờ cả nhà họ Cung lại ghét cô đến thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!