Tại một công viên nọ, trời thanh gió mát, không gian còn động lại cái nắng nhẹ nhàng của buổi chiều tà chiếu vào đôi tình nhân trẻ.
Cô gái có mái tóc tết phía sau mặc một chiếc áo thun kết hợp với cái quần Jean đơn giản. Cô mang một nét đẹp xinh xắn thuần khiết nhưng khuôn mặt bây giờ rất lạnh lùng, xa cách.
- Chia tay đi!
Chàng trai với đôi mắt sắc bén thường ngày lộ tia bối rối.
- Tinh Tinh à, đừng giỡn nữa, anh dẫn em đến nơi này, đảm bảo em sẽ thích.
- Tôi đang rất nghiêm túc.
- Em giận anh chuyện gì à? Có gì chúng ta từ từ giải quyết. Trước đây chúng ta đã nói dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì cũng đừng nói lời chia tay mà bình tĩnh giải quyết mọi chuyện em không nhớ sao?
Cô gái nhìn phía xa xâm miệng thốt ra lời nói lạnh nhạt.
- Nhớ! Nên bây giờ tôi đang giải quyết càng nhanh càng tốt đây này.
- Muốn chia tay cũng được, phiền em cho anh một lí do.
Nếu cô nói cô ghét anh tiếp xúc với cô gái khác, anh sẽ không bao giờ nói chuyện với bất cứ cô gái nào dù có nại miệng anh ra anh cũng sẽ không bao giờ hé miệng nửa lời. Nếu cô nói anh không hiểu cô thì anh sẽ tìm mọi cách để anh hiểu tất cả mọi thứ về cô tận từng móng tay kẻ tóc. Nếu cô nói gia cảnh của cả hai không hợp nhau thì không sao, sau này anh và cô sẽ tay trắng tự tạo dựng một gia đình thật hạnh phúc cho riêng mình mà không màn đến vật chất bên ngoài. Nếu cô nói cô không thích bất cứ điều gì thì anh sẽ không bao giờ làm điều đó cho dù có ép anh đến chết anh cũng không làm. Anh đã quyết tâm cùng cô đi hết quãng đường đời này. Từ nay về sau cô chính là của anh, của anh mãi mãi.
- Tôi không yêu anh!
Bốn từ ngắn ngủi được thốt ra từ miệng của cô như một con dao sắc bén hung hãng đâm thật mạnh vào tim anh. Anh đứng như trời trồng không nói nên lời.
Vì sao lúc trước khi thấy anh bất cứ nơi đâu, đôi mắt cô cứ dừng lên người anh mà không quan tâm ai cả? Vì sao cô cứ ngại ngùng mặt đỏ như hai quả đào khi vô tình tiếp xúc với anh? Vì sao lúc ấy cô gửi thư tỏ tình cho anh và kiên quyết khẳng định "Em thích anh, bất luận anh có thích em hay không thì em sẽ mãi mãi thích anh không bao giờ buông bỏ". Lúc sinh nhật 18 tuổi của anh, cô cũng đã từng nói câu "Em yêu anh, yêu anh rất nhiều". Bây giờ cô nỡ nhẫn tâm nói lời này sao? Trái tim cô làm bằng thứ gì vậy? Bằng đá sao? Cứ thế năm phút liền không gian giữa bọn họ yên ắng lạ thường, cả hai rơi vào trận đấu nội tâm kịch liệt.
- Trước đây là do tôi thấy anh đẹp trai nhà giàu lại học giỏi. Gu như vậy đừng nói là tất cả con gái trong trường mơ ước mà cả thế giới điều ao ước đấy chứ nói chi tôi. Cứ tưởng quen được anh thì tiền đồ sau này sẽ không cần lo lắng ai lại ngờ anh sống không dựa vào gia đình giàu có của mình mà lại ngu ngốc tự làm tự sống, tự sinh tự diệt. Tôi đây đã mất hết kiên nhẫn rồi, anh xem trước giờ anh đã cho tôi được thứ gì giá trị. Chiếc nhẫn tỏ tình này của anh chẳng đáng một phần tỉ với số tài sản của gia đình anh có nữa. Tôi chán rồi, tôi không muốn sống với kẻ ngốc nghếch như anh nữa. Chia tay đi! đừng vọng tưởng rằng trước giờ tôi yêu anh thật lòng.
Lời tàn nhẫn không thể nào tàn nhẫn hơn cô đã nói ra hết. Anh như chết đứng, nước mắt anh rơi rồi. Trước giờ anh cứ tưởng rằng bản không biết khóc là gì nhưng bây giờ đã cảm nhận được rồi. Tim anh đau lắm, như là có ai đó cứa nát từng mảnh từng mảnh từng mảnh vậy.
- À mà cắt đứt rồi, chiếc nhẫn này còn giữ lại làm gì nữa.
Cô không nhanh không chậm quăng chiếc nhẫn xuống nước. Anh điên cuồng hét lên.
- Đừng mà!
Anh nhảy xuống sông như một kẻ điên tìm kiếm chiếc nhẫn. Cô thấy thế hét lên, nước mắt kìm nén rất lâu cũng đã tuôn rơi xối xả. truyện kiếm hiệp hay
- Anh điên rồi, đi lên đi, cho dù anh có tìm thấy nó thì chúng ta cũng chẳng yêu nhau được đâu. Những lời nói trước đây của tôi đều là dối trá, là tôi lừa anh đấy. Gì mà "Chiếc nhẫn này là vật định tình của chúng ta, cho dù có ra sao cũng không được tháo ra?" Tôi chỉ ừ đại thôi đừng tưởng là thật.
Cứ như thế anh vẫn lao đầu vào trong nước, cô trên bờ cứ thốt ra những lời giết người không dao đó. Phải khiến cho anh tuyệt vọng đến chết cô mới hả dạ sao?
Mộc Tinh chạy về nhà đóng sầm cửa chộp lấy con gấu bông to lớn mà anh đã tặng khóc đến thương tâm. Cô nắm lấy chiếc nhẫn của anh mà lòng đau nhói. Hóa ra chiếc nhẫn vẫn chưa được vứt đi mà người kia thì điên cuồng tìm kiếm dưới hồ nước. Những gì đã kìm nén lúc nảy cô đều trút ra bằng nước mắt. Làm sao đây? Cô rất yêu anh nhưng không còn cách nào khác. Cứ ngỡ là một năm trước khi trải qua biết bao sóng gió, cô và anh đã chính thức yêu nhau nhưng bất ngờ mẹ cô bị ung thư máu, nhà cô thì rất nghèo, làm sao mà chữa trị cho mẹ. Đúng thời khắc sinh tử của mẹ cô thì mẹ anh đã đến tìm, đưa cho cô số tiền lớn để giúp mẹ thoát khỏi bàn tay tử thần với điều kiện phải chia tay anh, tránh anh thật xa, sau này cũng không được xuất hiện trước mặt anh nữa. Nếu cô làm trái lời thì bà ta sẽ lấy mạng mẹ cô. Vì chữ hiếu nên cô không còn cách nào khác. Chắc cô và anh có duyên nhưng chẳng có phận, thôi thì cứ để anh hận cô vậy, hận cô đến tận xương tủy còn hơn là biết mẹ ruột mình làm ra chuyện tán tận lương tâm đến như thế.