Chương 181: Không bỏ được hài tử không bắt được lang
“Hai trăm vạn?”
Lâm Vi kêu lên. Cô cầm lấy điện thoại, liên tục đi đi lại lại trong phòng khách: “Mẹ ơi! Mẹ nghĩ tiền của con là gió thỏi đến sao! Đúng là con là minh tinh kiếm được nhiều tiền nhưng con cũng cần tiêu rất nhiều tiền.”
Quần áo, túi xách!
Giày, trang sức!
Mỹ phẩm, sản phẩm chăm sóc da… v.v Loại nào không cần tiền?
Đặc biệt, là sao nữ, họ chỉ được mua đồ hiệu phải là hàng mới của mùa, chỉ cần mặc kiểu cũ là sẽ bị đám đông chế giễu ngay lập tức.
Ngoài ra, trong buổi chụp hình quần áo túi xách cũng không thể có lặp lại, chỉ càn thoáng lặp lại một chút là giới truyền thông sẽ nắm bắt được điểm này và đưa tin.
“Tiểu hoa hàng đầu sống chật vật.” hay là “Cuộc sống của Lâm Vi rất khón quản”!
Hết lần này tới lần khác!
Người đại diện của cô ta Tôn Dĩnh lại vô dụng, người đại diện cho hàng hiệu cũng không tranh thủ được, hại cô ta chỉ có thể dùng tiền mua những cái hàng hiệu kia.
Hai trăm vạn!
Đôi với cô ta không nhiêu nhưng cũng không nhỏ, Lâm Vi có chút đau lòng.
“Mẹ ơi, mẹ cần nhiều tiền như vậy sao?”
“Chính con tự cân nhắc đi, không bỏ được hài tử không bắt được lang!”
Đúng vậy!
Chỉ cần Lâm Quán Quán có thể biến mắt trong cuộc đời cô ta, hai trăm vạn không là gì cả!
Lâm Vi nghiền răng: “Con sẽ chuyển ngay cho mẹ!”
“Được, càng sớm càng tốt, mẹ sẽ đợi dùng nó!”
*Con biết rồi.”
Cúp điện thoại, Lâm Vi rút hai trăm vạn trong thẻ ngân hàng chuyển cho Tôn Hà Anh!
“Ding dong.”
Chung cư của nhà họ Lâm ánh đèn sáng tỏ giống như ánh sáng ban ngày.
Trong phòng khách.
“Đến rồi, đến rồi sao?” Lâm Đại Phúc vội vàng hỏi thăm.
“Đây!
“Đại Phúc! Đại Phúc!”
Tôn Hà Anh sợ hãi, cuống quít đi đỡ ông ta, Lâm Đại Phúc thét chói tai đẩy bà ta ra. Mặc dù mặc dù gây đi trông thấy nhưng lúc này khí lực lại lớn đến kinh người, ôm đầu không ngừng thét lên gào thét “Ah”
“Đại Phúc, đừng làm em sợ!”
Tôn Hà Anh vùng vẫy đứng dậy từ trên mặt đất, sực nhớ ra điều gì đó, cô lập tức lao thẳng vào phòng ngủ, rất nhanh bà ta bưng lấy một bình đồ uống lảo đảo nghiêng ngã chạy đến. Bà chạy đến chỗ Lâm Đại Phúc và mở nắp chai “đồ uống”.
“Uống đi! Đại Phúc, uống thứ này!”
Lâm Đại Phúc nhìn thấy “đồ uống” như nhìn thấy vị cứu tinh, nắm lấy tay Tôn Hà Anh, đối mặt miệng chai “ừng ực ừng ực.” đem một bình lớn đồ uống uống sạch sành sanh.
Sau khi uống, ông ta không run rầy nữa cũng không la hét điên cuồng.
Thỏa mãn nằm trên ghế sô pha, mặt anh nỗi lên.
“Thoải mái! Thật sự rất thoải mái!”
Khi ông ta trở lại, ông ta đã nghiện rồi.
Ông ta biết đây không phải là cách, vì vậy ông đã có gắng từ bỏ.
Nhưng nó quá khó chịu.
Nó thực sự không thoải mái.
Mỗi lần xảy ra chuyện là như có vạn con kiến bò khắp người, nội tạng náo loạn hết cả lên đành nhờ Tôn Hà Anh trói vào ghế nhưng vô ích.
Ông ta vùng vẫy ngã xuống đắt, đập đầu xuống sàn cứng, đầu chảy rất nhiều máu.
Tôn Hà Anh xem thực sự không đành lòng, chỉ có thể cho.
ông ta“đồ uống”.
Cứ thế, chứng nghiện ngập của ông ngày càng trở nên trầm trọng, tất cả tiền bạc trong gia đình đều dùng để mua những thứ đó. Vốn dĩ ông muốn hại người khác nhưng không ngờ lại hại chính mình.
Càng quá đánh hơn chính là mấy người đó nhìn thấy ông đã bị nghiện nên giá phải trả còn đắt hơn gấp bội.
Để có thể cho ông ta dễ chịu hơn một chút khi lên cơn, Tôn Hà Anh đã bán hét những thứ có thể bán được ở nhà.
Quỹ ngân sách!
Cổ phiếu!
Bao gồm cả chỉ phí sinh hoạt mà Lâm Vi đã gửi cho bọn họ những năm qua.
Tiền tiêu hết rồi, bọn họ tuyệt vọng đến hỏi Lâm Vi sinh hoạt phí nhưng mỗi lần đòi thêm Lâm Vi đã sinh nghỉ rồi.
Nhưng điều này không bao giờ được để Lâm Vi biết.
Lâm Vi rất thờ ơ với tình cảm và không có nhiều tình cảm với ba mình, nếu cô biết ông ta nghiện ma túy, cô nhất định sẽ đưa ông vào trung tâm cai nghiện ma túy mà không chút do dự và sẽ không cho họ một xu nào nữa.
Đó là lý do họ lợi dụng chuyện này để đòi Lâm Vi hai trăm vạn.
“Vợ ơi… vợ ơi, đời anh xem như xong!”
Tôn Hà Anh nắm lấy tay ông, mắt đỏ hoe an ủi: “Không, bây giờ chúng ta có hai trăm vạn.Trong tay chúng ta hai trăm cũng đủ nuôi ông một thời gian Tiêu Dục đã cầu hôn Lâm Vi của chúng ta rồi, khi Vi Vi trở thành chủ mẫu của nhà họ Tiêu nhất định sẽ giúp chúng ta. Nếu không được, em sẽ bán căn nhà này. Dù có thế nào, em cũng sẽ ở bên anh.”
Lâm Đại Phúc cảm động siết chặt tay Tôn Hà Anh: ” Bà xã … Cảm ơn.”
“Tôn Hà Anh em không phải là người tốt gì nhưng chồng, em nhớ tất cả những gì tốt đẹp mà anh dành cho em.”
Lâm Đại Phúc vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, không nói gì nữa, thần sắc mỏi mệt giống như là bắt cứ lúc nào cũng sẽ ngủ mắt.
“Chồng, để em dìu anh về phòng nghỉ ngoï.”
“Tốt!”
Tôn Hà Anh vịn Lâm Đại Phúc, nói là đỡ trên thực tê, trọng lượng toàn thân Lâm Đại Phúc đều dựa vào ở trên người bà, cũng may mắn Tôn Hà Anh dáng dấp cao cao mập mạp, hoàn toàn chịu đựng được trọng lượng của ông ta.
Tôn Hà Anh dìu ông ta về phòng nghỉ ngơi.
Ngay khi đầu chạm vào gói, Lâm Đại Phúc đã ngủ thiếp đi.
Nhìn gương mặt gầy gò, đôi mắt Tôn Hà Anh trào ra nỗi căm hận cay đắng!
Lâm Quán Quán!
Con chó cái này!
Nguyên nhân khiến họ trở nên như vậy đều là do con tiện nhân này gây ral Nhà của họ không yên ổn thì Lâm Quán Quán cũng đừng mong sống tốt lành hơn!
Tôn Hà Anh cũng không nghĩ, néu không có Lâm Đại Phúc hại Lâm Quán Quán và Lâm Nguyệt lúc trước thì sao có thể sa sút đến mức này.
Những người như họ có tư tưởng rất đặc biệt nha.
Họ có thể làm hại người khác, cửa nát nhà tan thê ly tử tán là đúng. Tất cả đều là vì mấy người đó thiếu nợ bọn họ. Nhưng đợi đến lượt người khác làm hại mình, họ lại không thể chịu đựng được, cảm thấy người ta chính là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn và cặn bã.
Cũng không nghĩ một chút, người ta chỉ là tự vệ mà thôi.
Tôn Hà Anh không quan tâm đến điều này, bà ta nhận định Lâm Quán Quán phải chịu trách nhiệm về tình hình hiện tại của nhà bà.
Vì vậy, bà ta phải khiến Lâm Quán Quán phải trả một cái giá đau đớn.
Nghĩ đến đây.
Tôn Hà Anh lấy điện thoại di động ra, khẽ bấm một dãy só.
“Này!”