Không biết anh đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt đen láy trong veo trầm lặng.
Cố Uyên muốn ngồi dậy, chống tay, cánh tay trên eo cô bỗng nhiên siết chặt, cô lại ngã vào vòng tay của anh.
Cố Uyên lúc này mới phát hiện.
Thế mà cô…
Đang nằm trong ngực đàn ông!
Lúc này, tia sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong, xung quanh sáng hơn, trong lòng cô cũng biết, hiện tại hẳn là. . . Đã sắp sáng rồi.
“Anh Tô, sao anh. . .” Cố Uyên vừa định hỏi tại sao anh lại ở chỗ này, lại sợ anh trả lời ‘Nơi này là nhà của tôi’ để chặn cô, liền thay đổi ngữ điệu: “Hôm nay anh không đến công ty à?”
Hôm nay là thứ Ba.
Giọng đàn ông trầm thấp và kéo dài hơn: “Ừ, thong thả.”
Cố Uyên trầm mặc.
Ghé vào ngực anh, bên tai là tiếng trái tim đập thình thịch của anh, từng nhịp làm Cố Uyên mặt đỏ, nhịp tim của của cô cũng cùng một nhịp với anh,
Cố Uyên không muốn giữ tư thế này, tư thế này khiến cho cô. . .
Nhịp tim không tự chủ được tăng nhanh.
Cô có chút ảo não, thậm chí cô còn dùng Tô Ngọc Kỳ như một cái gối ngủ cả đêm. Rõ ràng đêm qua cô cảm thấy không buồn ngủ, cũng không biết làm sao, tự nhiên cô buồn ngủ như vậy, còn biến chủ tịch Tô thành gối ngủ nữa. Anh không thích cô như vậy, nhất định anh sẽ mất hứng.
“Anh Tô, anh có thể. . .” Anh có thể bỏ tay anh ra một chút được không?
Tay của người đàn ông đặt trên eo cô.
Cố Uyên muốn đứng lên, nhưng mà không thể cử động.
“Ừ, tay tê rồi.” Tiếng đàn ông trầm thấp vang lên phía trên đỉnh đầu không hề gợn sóng.
Cố Uyên ‘A’ một tiếng, gương mặt đỏ lên, chẳng lẽ vì cô nằm lên cả đêm nên mới bị tê sao, cô ảo não: “Anh Tô, tôi không cố ý, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. .” Liền tránh ra khỏi vòng tay anh.
Cô đẩy tay của anh ra, xuống giường, đồ cũng chưa mặc nghiêm chỉnh, gần như chạy vào phòng tắm trốn.
Người đàn ông nhìn bóng lưng cô, híp mắt.
Tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm, Tô Ngọc Kỳ ngồi ở đầu giường xem điện thoại, Cố Uyên mặc áo choàng tắm đi tới, sợi tóc tí tách tích nước. Mái tóc đen nhánh xõa trên vai, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Cô mở ngăn kéo, khom lưng lấy máy sấy ra. . .
Tô Ngọc Kỳ xuống giường, Cố Uyên xoay người, gương mặt đỏ lên, giống như là một giây kế tiếp sẽ lập tức nhắm hai mắt lại. Anh chỉ mặc một chiếc quần lót boxer, lộ ra cơ bắp to lớn và đường con quyến rũ, đôi chân dài từng bước một đi tới. .
Cố Uyên nhắm mắt thật chặt.
Lông mi run run.
Ngón tay nắm chặt vạt áo.
Tô Ngọc Kỳ đi tới trước mặt cô thì dừng lại, ánh mắt rơi vào trên người Cố Uyên. Cô vừa tắm, trên người da thịt trắng nõn mang theo màu hồng nhàn nhạt, tai một màu hồng nhạt dễ thương.
Anh thu hồi tầm mắt, lướt qua cô đi vào phòng tắm.
Cố Uyên vỗ vỗ ngực, cảm giác được áp lực trước mặt rời đi, mở mắt, nhanh chóng làm khô tóc.
Mùa đông da khô.
Cố Uyên thoa một lớp kem dưỡng ẩm sau khi tắm, thế nhưng Cố Uyên lại phát hiện, bắp đùi mình hình như có. .
Có một vết màu hồng.
Hình như là vết bị con gì đó cắn.
Hơi sưng.
Nhưng mà đây là mùa đông, côn trùng ở đâu ra.
Cố Uyên cẩn thận thoa kem dưỡng da, chỗ nào cũng thoa, đợi được kem dưỡng hấp thu, cửa phòng tắm mở ra. Người đàn ông tuấn tú bước ra, dưới hông chỉ quấn một chiếc khăn.
Nước còn đọng lại chảy dọc theo thân hình rắn chắc của anh, Tô Ngọc Kỳ đi tới lấy máy sấy từ Cố Uyên, ánh mắt rơi hai chân vào trắng nõn thon dài của Cố Uyên, yết hầu lên xuống.
Cố Uyên tắm rửa xong chỉ là mặc áo ngủ, ngồi ở trên giường thoa kem dưỡng, áo ngủ vén lên, lộ ra trắng nõn chân thon dài. Ánh mắt anh nhìn thấy vết màu đỏ hồng trên đôi chân đó, đáy mắt tối sầm một chút.
Cố Uyên nhanh chóng buông làn váy, xuống giường, cô cất kem dưỡng trong tủ. Sau đó lấy quần áo từ tủ quần áo, ôm quần áo sang phòng ngủ bên cạnh.
Tô Ngọc Kỳ ngửi thấy mùi thơm sữa nhàn nhạt trong không khí.
Mùi bánh kem nồng đậm, mang theo trên người cô.
Giống như đi vào bên trong huyệt thái dương của anh.
Tô Ngọc Kỳ làm khô tóc, ngồi ở bên giường châm một điếu thuốc, trong không khí mặt mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi sẽ, thế nhưng không hề át được mùi sữa, mùi sữa thơm vẫn vương vấn trong không khí, giống như là cây thuốc phiện, vương víu anh.
Mẹ nó, thật mệt.
Nếu không phải vì quan tâm đến cảm xúc của cô, tối hôm qua anh không nhịn được muốn cô.
Anh nhớ tới tối hôm qua.
Tối hôm qua nửa đêm anh đã tỉnh một lần, phát hiện cô còn chưa ngủ, mùi cơ thể phụ nữ quanh chóp mũi anh, làm lòng anh ngứa ngáy. Liền ôm cô vào ngực mình, ngửi một chút, thế nhưng hương thơm ấm áp vừa vào trong mũi, cả người anh từ trong cơn mê hoàn toàn tỉnh lại, trái lại có một loại phấn khởi kỳ lạ.
Tinh thần cao độ tập trung.
Sau lại trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đặn của cô, sợi tóc cọ thoáng qua trước ngực anh, trong lòng ngứa ngáy không chịu được.
Cố Uyên lúc xuống lầu thấy ánh mắt mỉm cười của vú Trương, kiểu tôi hiểu rồi, Cố Uyên chỉ biết, vú Trương chắc là hiều lầm. .
“Vú Trương, tôi chỉ ngủ nướng thôi.”
“Cô chủ, tôi hâm lại cơm cho cô nhé.” Vú Trương không tin Cố Uyên chỉ là ngủ nướng thôi, dù sao ông chủ cũng chưa xuống. Ông chủ luôn có năng lực khắc chế rất tốt, căn bản sẽ không ngủ nướng.
Cố Uyên ăn bữa sáng, cô nhìn thời gian, 10 giờ rưỡi. . .sáng…
Tiểu Ngũ ngoắc cái đuôi chạy tới, Cố Uyên sờ sờ đầu Tiểu Ngũ, uống xong chén cháo, cho Tiểu Ngũ mặc đồ, đang chuẩn bị mang theo Tiểu Ngũ đi ra ngoài tản bộ, điện thoại di động vang lên một tiếng.
Một dãy số xa lạ.
Cố Uyên để điện thoại lên tai: “Alo.”
“Cô Lưu, tôi là Tống Ánh San.” tiếng Tống Ánh San truyền đến: “Cô Lưu, tôi nghĩ chúng ta nên mặt đối mặt, nói chuyện một chút.”
“Tôi nghĩ, giữa chúng ta không có gì để trò chuyện.” Đối với Tống Ánh San, Cố Uyên phải đề phòng, cô vốn cho là Tống Ánh San chỉ là đơn thuần ghen tỵ. Thế nhưng thật không ngờ, người phụ nữ này căn bản cũng không đơn thuần như cô ta biểu hiện ra bên ngoài, lần này. . Cô ta còn có thể tự sát để hại mình.
“Cô Lưu, tôi có vài thứ muốn cho cô!” Nói: “Tôi cảm thấy, cô sẽ hứng thú, có một cô bé tên là Tinh Tinh. . .”
Cố Uyên mạnh siết chặt tay: “Tống Ánh San, cô có ý gì!”
“Lưu Thanh Vũ, buổi chiều 4 giờ không gặp không về.” Tống Ánh San cúp điện thoại, gửi địa chỉ tới.
Cố Uyên trong lòng một mảng hỗn độn, Tống Ánh San làm sao tìm được. .
Cô còn một cái điện thoại khác ở trong phòng ngủ, Cố Uyên lập tức đi lên lầu, cô muốn hỏi chị Lý một chút, hỏi xem gần đây có cái gì … không bình thường!
Tinh Tinh thế nào.
Cố Uyên sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lên lầu, vội vã đẩy cửa ra, trước mặt là bộ ngực cứng rắn của người đàn ông, cô nhẹ nhàng ‘Á’ một tiếng, giơ tay lên xoa trán, đi vào bên trong.
Bị Tô Ngọc Kỳ giữ lấy eo, anh nhìn cô mặt tái nhợt: “Gấp gáp như vậy làm cái gì!”
Cố Uyên đúng là rất gấp.
Cô muốn mau chóng gọi điện cho chị Lý hỏi chuyện.
Tống Ánh San đã biết bao nhiêu, làm sao cô ta biết Tinh Tinh.
Cô sợ Tô Ngọc Kỳ nhìn ra bộ dạng khác thường của mình, cô nỗ lực để cho mình bình tĩnh trở lại: “Tôi… tôi lên tìm vài thứ.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô một cái, buông tay ra: “Tối nay, theo tôi dự một buổi gặp mặt.”
Cố Uyên gật đầu.
Tô Ngọc Kỳ sau khi rời khỏi, Cố Uyên đi tới trước bàn làm việc, lấy điện thoại từ bên trong ngăn kéo ra, điện thoại di động đã hết pin. Cô tìm sạc điện thoại, nhanh chóng gọi một cuộc cho Lý Thu Nguyệt.
Nhưng không gọi được.
Tim Cố Uyên thắt lại.
Cô cũng gọi cho anh Trần một cuộc, nhưng cũng không nhận, Cố Uyên ngồi ở trên giường, cô suy nghĩ một chút, nhìn đồng hồ. Bây giờ là buổi trưa, Tiểu Phong cũng đã tan lớp, gọi cho Tiểu Phong, cuối cùng cũng kết nối được.
“Alo, Tiểu Phong.”
“Dì Uyên. .” Trần Tiểu Phong cùng mấy người bạn thân mới vừa từ phòng học đi ra, đang chuẩn bị ra ngoài trường ăn, dì Uyên rất ít gọi điện thoại cho mình. Đây là lần đầu tiên, Trần Tiểu Phong biết chắc là dì Uyên có việc, để hai người bạn thân đi ăn cơm trước, cậu cầm điện thoại di động: “Dì Uyên, làm sao vậy, có chuyện gì không?”
“Tiểu Phong, ba mẹ cháu đâu, dì gọi điện thoại cho bọn họ không được.”
“Điện thoại không gọi được sao?” Trần Tiểu Phong nhìn giờ: “Chắc là trong lúc tan tầm, điện thoại để trong túi không nghe thấy, đợi lát nữa cháu gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Tiểu Phong, Tinh Tinh dạo này thế nào, ở gần nhà dạo này có… có. . . Người nào kỳ lạ. . .”
“Người kỳ lạ. . .” Trần Tiểu Phong nghĩ lại, ngày cuối tuần đó, cậu và Tinh Tinh hai người ở nhà, Tinh Tinh đang vẽ một chút, có người gõ cửa, cậu đi tới. Qua mắt mèo, thấy ở ngoài có một người đàn ông lạ mặt, cậu cũng không có mở cửa hỏi một câu: “Tìm ai?”
Đối phương nói là đến thuê phòng, thấy ở trên phố có quảng cáo cho thuê, tới hỏi một chút.
Nhà bọn họ căn bản không đăng quảng cáo cho thuê phòng, nhà Trần Tiểu Phong tổng cộng có hai nhà, một nhà là để ở chính, một nhà khác ở đối diện cho dì Uyên ở lại.
Thì là hiện tại dì Uyên chưa có trở về, phòng đó mỗi ngày mẹ cậu đều quét dọn, căn bản sẽ không cho thuê.
“Anh nhìn lầm rồi, không phải nhà của tôi cho thuê phòng.”
Đối phương định hỏi thêm gì đó nhưng Trần Tiểu Phong đóng cửa ngay.
“Anh, là ai vậy.”
Trần Tiểu Phong đi tới ngồi xuống bên cạnh Tinh Tinh, xoa xoa khuôn mặt mịn màng của Tinh Tinh: “Không có gì, gõ nhầm cửa.”
Trần Tiểu Phong hồi tưởng lại chuyện này, sắc mặt anh tuấn trầm hẳn xuống, cậu chuyện này nói cho Cố Uyên, Cố Uyên trầm tư chỉ chốc lát: “Dì biết rồi.”
Cúp điện thoại, Cố Uyên đi tới bên cửa sổ, cô mở cửa sổ, khí lạnh bên ngoài bay vào. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới Tiểu Phong nói, chắc là Tống Ánh San phái người đi thăm dò cô.
Tra được Tinh Tinh.
Lúc ban đầu cô sợ người của nhà họ Lưu tra được Tinh Tinh, sở dĩ lúc Tinh Tinh sinh ra không lâu sau, cô đã đem hộ khẩu Tinh Tinh vào nhà chị Lý, mà chính ‘Cố Uyên’ là một người chị em xa của chị Lý. Bởi vì gia đình gian khổ, đến Lệ Châu tìm chị Lý làm nơi nương tựa, chị Lý muốn một đứa con gái, cho nên đã nhận con cô làm con nuôi.
Đây là nói với hàng xóm láng giềng.
Cho dù có người muốn tra cái gì, hàng xóm láng giềng trả lời cũng đều là một kiểu.
Nhưng nhà họ Lưu hiển nhiên là đối với cô chẳng quan tâm, Cố Uyên cũng vui vẻ nhàn hạ.
Cố Uyên cũng không sợ Tống Ánh San tra được cái gì, bởi vì, ở trên mặt nổi, Tinh Tinh cũng là con gái chị Lý. Nghĩ tới đây, lòng Cố Uyên thả lỏng một chút.
Tống Ánh San chỉ là biết Tinh Tinh tồn tại lại cũng không tra được Tinh Tinh chính là con gái của cô và Tô Ngọc Kỳ. Nếu tra được thật, sao có thể dùng Tinh Tinh uy hiếp cô.
Địa điểm Tống Ánh San chọn là câu lạc bộ cao cấp.
Nghe nói là được sáng lập bởi một ngôi sao nổi tiếng, hệ thống thành viên. Cố Uyên chưa tới đây bao giờ, đương nhiên không phải hội viên, Kỷ Liên Liên từ bên trong đi tới.
“Cô Lưu.”
Kỷ Liên Liên nói vài câu với nhân viên tiếp tân, cùng Cố Uyên đi vào: “Cô Lưu, Ánh San ở hoa gian chờ cô.”
Đẩy cửa ra.
Tống Ánh San ngồi ở trên ghế sofa, thấy Cố Uyên, cũng không che giấu gì, khóe môi mang theo nét kiêu ngạo: “Cô Lưu, tôi còn tưởng cô sẽ không tới chứ.”
Cố Uyên ngồi ở đối diện, nhìn thoáng qua Tống Ánh San, nhàn nhạt mở miệng: “Có gì cứ nói, Ngọc Kỳ hẹn tôi tối nay đi gặp mặt cùng anh ta. Thời gian của tôi không còn nhiều, lát nữa phải đi rồi.”
Cố Uyên vốn dĩ không muốn nói gì nhiều, thế nhưng Tống Ánh San thật sự là khinh người quá đáng. Rõ ràng cô không muốn tranh đoạt gì hết, cô chỉ muốn an tĩnh một năm rồi tự động ly hôn, cô sẽ rời khỏi nơi này, tác thành bọn họ.
Vì sao nhất định phải bức bách cô chứ!
Rõ ràng cô không làm gì, lại bị người ta nói mình là nguyên nhân gián tiếp khiến Tống Ánh San tự sát???
Cô bị anh hiểu lầm.
Sắc mặt Tống Ánh San thay đổi một chút, Kỷ Liên Liên đi tới, từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, đặt lên bàn, tay đẩy đến trước mặt Có Uyên.
“Cô Lưu, cô xem thử xem đứa trẻ trong ảnh này, cô có biết hay không.”
Kỷ Liên Liên nhìn chằm chằm vào sắc mặt Cố Uyên, thế nhưng biểu cảm của Cố Uyên không có gì thay đổi, cô chỉ cười cười, gật đầu: “Đương nhiên biết.”
Cố Uyên dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo cầm chén trà, uống một hớp nước, nhìn Kỷ Liên Liên, vừa liếc nhìn Tống Ánh San: “Đây là con gái một người bạn của tôi, cô hẹn tôi tới, chính là vì cái này sao?”
Tống Ánh San nhìn sắc mặt Cố Uyên bình tĩnh, trong lòng cô ta bình tĩnh không được, nắm chặt tay: “Lưu Thanh Vũ, đây là đứa con riêng của cô, dù sao cô sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, thích làm loạn, ở bên ngoài có con với người đàn ông khác có con cũng là bình thường.”
Tống Ánh San giận điên lên, lần trước ở Lệ Châu cô nhìn thấy Lưu Thanh Vũ, liền sai người đi thăm dò, nhưng không tra được gì cả. Cô ta đổi người khác để điều tra, đối phương tra cho cô được con bé này, nói Lưu Thanh Vũ biết mẹ nuôi Lý Tĩnh Nguyệt của con bé ngày, thế nhưng Lý Tĩnh Nguyệt cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, vẫn còn ở Lệ Châu, mà Lưu Thanh Vũ là tiểu thư nhà họ Lưu, làm sao lại quen loại người này.
Sở dĩ Tống Ánh San có thể lớn gan suy đoán, mục đích là châm chọc Lưu Thanh Vũ.
Mấy ngày nay Tô Ngọc Kỳ không đến bệnh viện thăm cô ta, ngay cả cô xuất viện, Tô Ngọc Kỳ cũng chỉ để Hoàng Hưng đến một chuyến.
Lông mi Cố Uyên nhẹ nhàng run lên, cô ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng, bỏ tách trà xuống: “Trí tưởng tượng của cô vô cùng tốt, nếu cô nghĩ thế, có thể đi nói cho Tô Ngọc Kỳ và bà Tô, tôi thật sự không có thời gian ở đây nghe cô kể chuyện. Rõ ràng là cô cắt cổ tay. . .” Cố Uyên nhẹ nhàng cười, cô giơ tay lên chỉ vào trán: “Sao dùng đầu óc kém đi hẳn thế?”
Cố Uyên tính cách dịu khiêm tốn, cũng không am hiểu những chuyện tranh cãi.
Nhưng là người khác khinh bạc cô, không có nghĩa là cô chịu nhịn.
Tống Ánh San cắn răng, giọng nói bén nhọn: “Lưu Thanh Vũ, dù cô nói thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là một mợ Tô có danh không phận thôi, tôi mới là người anh ấy thích!”
Sao cô ta đem chuyện này nói cho Tô Ngọc Kỳ được chứ, lần trước ở Lệ Châu. Vốn là cô ta cùng Tô Ngọc Kỳ cùng nhau dùng cơm, trên đường đụng phải con nhóc này.
Tô Ngọc Kỳ đưa con nhóc này đi bệnh viện, bữa cơm cũng không cùng nhau ăn.
Cô ta nhìn ra được, Tô Ngọc Kỳ rất thích con nhóc này!
Nếu như cô ta ngu xuẩn nói cho Tô Ngọc Kỳ con bé đó có quan hệ với Lưu Thanh Vũ, dù là đoán hay là thật, đối với mình cũng không có lợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!