CHƯƠNG 174: BIẾN CỐ Ở TIỆC CƯỚI (2)
Hôm nay là đám cưới của Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương, hai cụ nhà họ Đào bị đám người vây quanh, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười.
Tiêu Tuyết đi đến bên tai cô nói vài câu, Cố Uyên nhẹ gật đầu.
Mấy người đi đến chiếc bàn bỏ trống phía sau cùng ngồi xuống, trò chuyện.
Nhưng Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tiệc cưới xa xỉ đắt đỏ đã sắp đến 12 giờ trưa mà cô dâu chú rể vẫn chưa xuất hiện, nụ cười trên mặt bà Đào đông cứng lại một chút, nói với cô gái trẻ tuổi bên cạnh: “Đi xem xem anh cả con và Mộc Như Phương đang làm cái gì, còn không qua đây.”
Cố Uyên hơi cau mày, mặc dù mấy người các cô là bạn của Mộc Như Phương, nhưng rốt cuộc vẫn là khách mời tới, đi tới phòng trang điểm tìm Mộc Như Phương cũng không hay.
Với lại, Đào Gia Thiên cũng không ở đây. .
Chắc hẳn hai người đã có chuyện gì, thế nhưng đều. .
Cũng đã gần tới mười hai giờ rồi. .
Cố Uyên lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại cho Mộc Như Phương, không liên lạc được, lại gửi một tin nhắn đi.
Cô đưa tay ấn ấn mi tâm một chút, không biết bị làm sao chỉ cảm thấy mi tâm nhảy lên thình thịch, có một người khiến cô cảm thấy bầu không khí trở nên nguy hiểm, tiếng xì xào bàn tán trò chuyện vang lên trong phòng tiệc.
Sắc mặt hai người bà Đào và ông Đào trở nên ngưng trọng, người chủ trì lập tức đi lên đài chủ trì, nhưng bầu không khí trong phòng tiệc cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Có mấy diễn viên nữ đi đến chào hỏi Tiêu Tuyết, trò chuyện mấy câu đề tài cũng kéo tới tiệc cưới lần này, dường như tất cả mọi người ở đây nói nhỏ như có như không tại sao thái tử gia nhà họ Đào và cô Mộc vẫn chưa ra. .
Sở Vận đứng lên lôi kéo Cố Uyên, nói với Tiêu Tuyết: “Tiểu Tuyết, cô và mấy bạn ở đây trò chuyện một lúc, tôi và Thanh Vũ đi toilet ~ ”
“Được.”
Mấy diễn viên nữ kia cũng không phải là được mời, chẳng qua là đi theo mấy nhân vật lớn tới đây, một diễn viên nữ trong đó nói: “Nếu tôi nói, có lẽ là thái tử gia nhà họ Đào hối hận không muốn cưới người phụ nữa kia. .” Cô ta giảm thấp tiếng nói xuống cũng không che giấu được ghen ghét nồng nặc bên trong: “Nghe nói, người phụ nữ kia thế nhưng lại là người câm đấy. .”
“Thật sao?” Một diễn viên nữ khác kinh ngạc mở miệng: “Vậy mà là người câm. .”
“Đương nhiên là thật.”
Chuyện Mộc Như Phương không biết nói chuyện này, truyền thông cũng không có đưa tin.
Nhưng mấy người bạn biết Mộc Như Phương đều biết rõ.
Chuyện này cũng cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Chỉ có điều giờ phút này bị người khác bới ra thêm mắm thêm muối nói đến, Tiêu Tuyết cau mày bưng Champagne, nhìn rõ mấy người nữ minh tinh trước mặt, cười lạnh: “Không biết nói chuyện thì thế nào, thái tử gia nhà họ Đào thích là được.”
Một tay cô ấy chống cằm: “Ôi, các cô nói xem, ở nhà thái tử gia nhà họ Đào đã quen nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của Mộc Như Phương rồi, nếu mà chia tay với Mộc Như Phương, sau này có phải không tìm được bạn gái hay không, dù sao ở nhà quen nhìn sắc đẹp tuyệt trần nghiêng nước nghiêng thành rồi, những cái khác đều thành tầm thường.”
Ý là, coi như chia tay với Mộc Như Phương, cũng không tới lượt mấy người tầm thường như các cô!
Đối với Tiêu Tuyết không che giấu giễu cợt chút nào, lập tức trên mặt mấy diễn viên nữ kia không nhịn được càng thêm ghen ghét, chủ đề nói chuyện của phụ nữ mãi mãi cũng chỉ là liên quan tới khuôn mặt đẹp.
…
Cố Uyên và Sở Vận hỏi thăm nhân viên tạp vụ mới biết được phòng trang điểm của Mộc Như Phương ở tầng ba, chưa kịp đi đến phòng trang điểm, mới vừa đi ra khỏi thang máy, đã nghe thấy trên hành lang truyền đến một tiếng hét lên…
Cố Uyên giật mình, nhấc váy dài lên, mấy bước đi ra ngoài, nhanh chóng đi về hướng phòng trang điểm.
Tới cửa phòng trang điểm, cô nhanh chóng đẩy Đào Mộng Thư ra, trừng to mắt nhìn bên trong…
Đào Gia Thiên nằm trên ghế sofa, hai tay rủ xuống, đầu gối ở trên đùi Mộc Như Phương, mắt nhắm thật chặt, sắc mặt tái nhợt, khóe môi mang theo vết máu, cánh môi màu xám trắng giống như là sắp chết. .
Mộc Như Phương cúi đầu nhìn anh, ánh mắt không có chút rung động nào, giữ một tư thế.
Cố Uyên và Sở Vận sững sờ ngay tại chỗ.
Đào Mộng Thư lảo đảo nghiêng ngả đi qua, lắc lắc cánh tay Đào Gia Thiên: “Anh, anh, anh tỉnh lại đi!” Cô run rẩy nhưng gay gắt lên tiếng: “Mộc Như Phương là cô, chắc chắn là cô, là cô hại chết anh trai tôi! !”
Cô ta xé rách áo cưới của Mộc Như Phương, kêu khóc: “Tôi đã biết cô là tai họa, cô hại chết anh trai tôi! !”
Cố Uyên và Sở Vận đi qua, ngăn cản Đào Mộng Thư, Cố Uyên cắn môi: “Như Phương. . .”
Cô run rẩy, không tiếp tục lên tiếng.
Bởi vì từ trong đôi mắt sáng dọa người của Mộc Như Phương, cô thấy được sự giải thoát. .
Rất nhanh, ông Đào và bà Đào cũng chạy tới, còn có bác sĩ và cảnh sát, tiệc cưới đắt đỏ xa xỉ lâm vào một trận hỗn loạn, cho dù nhà họ Đào đã ra sức áp chế tin tức, nhưng chỉ trong chốc lát, tin tức thái tử gia nhà họ Đào bị thương nặng đang hấp hối lập tức ồn ào náo động khắp mọi nơi.
Tất cả mũi nhọn đều nhắm vào Mộc Như Phương, bà Đào đi tới liên tiếp cho Mộc Như Phương mấy cái tát, Cố Uyên muốn đi lên ngăn lại nhưng một cái tay giữ lấy cánh tay cô.
Cô quay người liền nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ.
“Ngài Tô. . .”
Người đàn ông mở miệng: “Đây là chuyện của nhà họ Đào bọn họ.”
“Thế nhưng mà Như Phương. . .”
Tô Ngọc Kỳ hơi nhíu mày: “Cô cảm thấy, không phải Mộc Như Phương hạ độc sao?”
Cố Uyên đã sớm có được đáp án từ đáy mắt của Mộc Như Phương, đôi mắt kia của cô ấy không che giấu chút nào nói cho cô biết, đúng là như vậy.
Bên ngoài phòng trang điểm vây quanh hơn chục người vệ sĩ, không ai có thể tới gần, cảnh sát tới lấy bằng chứng, bà Đào đau thương quá độ lên cơn đau tim, suýt nữa ngất đi, tất cả phong cách quý phái tất cả quy củ thái độ đúng mực trước đó cũng không còn: “Chính là người đàn bà độc ác này, là cô ta hại con trai tôi, chính là cô ta. . .”
Hiển nhiên ông Đào cũng không chịu nổi đả kích, cả người lung la lung lay được trợ lý dìu: “Như Phương à, nhà họ Đào chúng tôi đối với cô không tốt sao? Tại sao lại làm như thế. . .”
Mộc Như Phương rất bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc kia hằn lên dấu bàn tay rất rõ ràng, nhưng vẫn đẹp kinh người như cũ.
Lần đầu tiên Cố Uyên nghe thấy Mộc Như Phương mở miệng nói chuyện.
Cô ấy không phải là người câm điếc.
Giọng nói của cô ấy rất trầm, khàn khàn: “Đào Gia Thiên, là tôi giết.”
…
Đào Gia Thiên không chết, được đưa đến bệnh viện, trong vòng ba ngày cấp cứu năm lần, hành lang bệnh viện gần như đều là người nhà họ Đào, bên ngoài bệnh viện còn có các nhà truyền thông.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!