Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn Cổ Uyên Full

Cố Uyên bưng cốc nước lên, uống hết cốc nước, trái tim bình tĩnh lại. Cô muốn ép bản thân không được nghĩ nhiều nữa, dù sao thì người đàn ông kia ghét cô đến cỡ nào, cô biết chứ.

“Chị Thanh Vũ, chị thấy chiếc váy dài này đẹp hơn hay chiếc váy ngang gối màu vàng nhạt kia đẹp hơn?”

Tạ Tâm bước ra khỏi phòng thay đồ, băn khoăn không biết nên chọn món đồ nào.

Cố Uyên nhìn cô ta, cười cười rồi lạnh nhạt bình phẩm: “Cả hai đều rất đẹp.”

“Được rồi, vậy thì lấy cả đi.”

Tạ Tâm bảo nhân viên gói cả hai món đồ lại, thấy “Lưu Thanh Vũ” cứ ngồi mãi trong khu nghỉ chân nên cất tiếng hỏi: “Chị Thanh Vũ, chị không chọn vài bộ à?”

Quần áo của Cố Uyên rất nhiều, hơn nữa phong cách của cửa hàng này quá màu mè hoa lệ, giá tiền cũng khiến người ta líu lưỡi, cô thích những bộ đồ có chất liệu thoải mái và dáng vẻ trông trong sáng khoan khoái hơn một chút.

“Không, tôi ở đây đợi các cô, các cô cứ chọn đồ đi.”

“Vậy cũng được, chị Thanh Vũ.”

Tạ Tâm cùng mấy cô gái con nhà giàu kia cầm quần áo đi về phía phòng thử đồ, Cố Uyên loáng thoáng nghe thấy tiếng bàn luận của mấy người kia, rất khẽ khàng thôi, nhưng vẫn lọt vào tai Cố Uyên.

“Cái cô Lưu Thanh Vũ chẳng qua chỉ là một con bé nhà giàu mới nổi, không biết dùng thủ đoạn gì mà bò lên được lên giường của cậu ba nhà họ Tô, cậu ba nhà họ Tô đến cả hôn lễ cũng chẳng tổ chức cho ả, không biết còn ghét cô ả đến độ nào, sao có thể cho ả tiền tiêu được. Chỉ với nhà họ Lưu không xứng mặt thượng lưu ấy, nếu không bám được lên cái cây đại thụ như nhà họ Tô thì đã nát một đời hoa tan ba đời chuối lâu rồi, làm sao có tiền cho cô ả mua đồ ở đây được. Tôi đoán ấy hả, nhìn cô ả ăn mặc bần tiện thế kia, chắc là gảy bàn tính sai rồi, không kiếm chác được tí gì từ chỗ cậu ba nhà họ Tô đâu…”

“Ôi chao, cô nói nho nhỏ thôi, đừng để bị nghe được, dù gì cũng là mợ chủ nhà họ Tô mà…”

Giọng nói kia ngược lại càng lúc càng to hơn: “Xoắn gì nhỉ, cậu ba nhà họ Tô có thích cô ả đâu, cưới cô ả cũng chỉ để làm bộ vậy thôi, nghe nói ấy mà… cậu ba nhà họ Tô thường xuyên ra vào căn hộ của Tống Ánh San…”

Cố Uyên nghe thấy tiếng nói chuyện từ từ biến mất mà nhắm mắt vào.

Cô đưa tay day day huyệt thái dương.

Đến chiều.

Cố Uyên cùng đám cậu ấm cô chiêu kia tới suối nước nóng ở sơn trang.

Hiếm khi có được thời khắc thư giãn.

Nhưng trong đầu cô vẫn luôn nghĩ tới chuyện.

Sáng nay Tô Ngọc Kỳ đã nói, tối nay… sẽ chờ cô ở cửa biệt thự.

Có chuyện gì sao?

Hôm nay cũng không phải thứ Sáu mà.

Không cần cùng nhau đến nhà họ Tô dùng cơm.

“Này, chị Thanh Vũ, sao tay chị không đeo nhẫn?”

Cố Uyên cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

Ngón tay cô vừa thon vừa dài.

Không có bất kì một món đồ trang sức nào.

Câu hỏi tưởng chừng như vô tình này vang lên đã thu hút ánh mắt của không ít cô gái.

Những ánh mắt này đều mang theo vẻ châm chọc và chờ đợi được xem kịch hay.

Cố Uyên nhếch môi cười điềm nhiên như không có gì xảy ra, chỉ hờ hững đáp: “Lúc ở nhà, tôi không thích đeo mấy món đồ trang sức.”

Quả thật vậy, cô không thích đeo những thứ này.

Trên cổ hay trên tay cô đều không có gì cả.

Cô gái kia nói: “Hóa ra là thế à, Thanh Vũ này, cô với cậu ba nhà họ Tô khiêm tốn thật đấy, đến cả hôn lễ cũng không tổ chứ, chúng tôi muốn xem xem nhẫn cầu hôn của người đàn ông như cậu ba nhà họ Tô trông như thế nào lắm đấy, thỏa mãn trí tò mò của chúng tôi tí đi mà ~”

Cố Uyên nhìn cô gái con nhà giàu này, có một ít ấn tượng về cô ta, hình như đã từng gặp cô ta ở bữa tiệc chúc thọ ông cụ Tô, chắc lại là đào hoa của Tô Ngọc Kỳ đây. Cô nhìn cô ta, nhếch môi nở nụ cười: “Được chứ, nếu cô đã tò mò như thế, đợi cô có thời gian thì đến nhà tôi nhé, tôi lấy ra cho cô xem.”

Cố Uyên thực sự không sợ…

Người đàn ông kia quả thực từng ném cho cô một chiếc nhẫn…

Chỉ để giả bộ đóng kịch trước mặt ông Tô và bà Tô thôi ấy mà…

Cô gái kia nghiến răng, đáp lời: “Ôi chao, tôi cũng chỉ tò mò nên nói chơi thôi, Thanh Vũ, cô đừng tin là thật chứ.”

Cố Uyên ước chừng thời gian rồi đứng dậy, nghe thấy mấy cô gái lắm tiền kia đang bàn nhau xem tối nay ăn gì, cô cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn đồng hồ trên đó. Bây giờ đã gần bốn rưỡi chiều.

Tô Ngọc Kỳ dặn cô đợi anh lúc sáu giờ tối trước cổng biệt thự.

Bây giờ mà về ngay, dọn dẹp một chút, chắc là vừa vặn.

Cô bước ra, thay đồ rồi nói với Tạ Tâm: “Tạ Tâm, tôi đi trước đây.”

Tuy rằng cô với Tạ Tâm không hẳn là thân thiết, nhưng dù sao đã đồng ý đi cùng Tạ Tâm, hơn nữa Tạ Tâm vì nhòm ngó Tô Ngọc Kỳ mới thường xuyên hẹn cô ra ngoài chơi, nhưng tâm tính không quá xấu xa, chỉ giở vài trò vặt thôi.

Tạ Tâm chớp chớp mắt và nói với vẻ hơi thất vọng: “Ơ, chị Thanh Vũ, sao chị đi nhanh thế, ban nãy chúng em còn bàn với nhau xem tối nay ăn gì đấy.”

Cố Uyên hơi cụp mắt, nhẹ nhàng đáp lại: “Tối nay tôi phải đi cùng chồng, sắp đến giờ rồi, tôi đi trước, các cô chơi vui vẻ.”

Bước chân của Cố Uyên chưa sải qua ngưỡng cửa của căn phòng.

Đã nghe thấy giọng nói không buồn che giấu sự châm chọc vang lên sau lưng: “Nực cười, tìm lí do lí trấu cũng không thèm soạn nháp, biết thừa cậu ba nhà họ Tô thích Tống Ánh San, cưới Lưu Thanh Vũ chẳng qua cũng vì bị ép buộc, cô ả còn tưởng mình là mợ chủ nhà họ Tô thật cơ.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận