CHƯƠNG 218: EM CÓ BIẾT HÔN MÔI CÓ Ý NGHĨA GÌ KHÔNG?
Hoa Lạc Anh ra vẻ chân thành đi tới, trước mặt người ngoài, cô ta lúc nào cũng duy trì dáng vẻ tươi cười, dịu dàng, bắt tay với Cố Nhã Thiển: “Chào cô.”
Cố Nhã Thiển thấy người ta đưa tay ra bắt nhưng cô không nhìn mà ngoảnh mặt đi: “À.”
Nụ cười trên mặt Hoa Lạc Anh trở nên cứng đơ.
Có lẽ từ trước đến nay chưa ai dám khinh cô ta ra mặt như vậy, Cố Nhã Thiển chỉ nhìn lướt qua cũng đủ nắm bắt được tâm trạng của Hoa Lạc Anh lúc này.
Đó không phải là vì cô nhìn thấu được lòng người.
Mà bởi vì cô Hoa Lạc Anh này nghĩ gì đều viết hết lên mặt, chẳng qua chỉ là một nhà họ Hoa nhỏ bé nhưng không hiểu sao lại tỏ vẻ hơn người như vậy.
Tô Ngọc Kỳ thờ ơ nói: “Tiễn cô Hoa Lạc Anh về đi.”
“Vâng.” Có một gã vệ sĩ đi vào nói với Hoa Lạc Anh: “Cô Hoa Lạc Anh, xin mời.”
Hoa Lạc Anh vẫn giữ nguyên nụ cười nhìn Tô Ngọc Kỳ, cố gắng tỏ vẻ dịu dàng, hào phóng: “Ngài Tô, tôi mong ngài có thể suy nghĩ lại.”
“Cô Hoa Lạc Anh, tôi đã cho cô câu trả lời rồi, mong cô sau này đừng tới đây nữa.”
Phòng khách lại yên tĩnh như cũ.
Cố Nhã Thiển biết ngoài cửa có vệ sĩ canh gác nên trừ phi tự mình xông vào như vừa rồi nếu không sẽ không ra được, cô dứt khoát không dùng dằng nữa mà chậm rãi đi tới ghế sofa, ngồi xuống, tiếp tục nói một cách nghiêm túc: “Anh Tô, cảm ơn anh.”
“Cô Nhã Thiển chuẩn bị cảm ơn tôi như thế nào đây?” Anh đặt tay xuống thành ghế cô ngồi, bày ra tư thế làm chủ cả căn phòng này, khoảng cách giữa anh và cô lúc này chỉ còn vài centimet nên hoàn toàn kiểm soát được hành động của cô, anh cợt nhã một câu: “Cô Nhã Thiển không cảm thấy cô đơn sao?”
Cố Nhã Thiển nắm tay lại, mở túi, lấy ra một tấm thẻ đưa cho anh, và vẫn giữ khoảng cách như cũ, hơi thở của anh phả lên mặt cô khi nói chuyện.
Cố Nhã Thiển lúc nói chuyện cũng vậy.
“Anh Tô, tôi xin bày tỏ sự áy náy của mình vì đã quấy rầy anh với cô Hoa Lạc Anh đó, và cũng rất cảm ơn anh đã cứu bạn tôi, nếu anh có yêu cầu gì xin cứ nói.”
Hơi thở dễ chịu của cô cứ như vậy mà phả vào mặt anh.
Tô Ngọc Kỳ vẫn nhìn cô chằm chằm, cổ họng căng cứng: “Cô Nhã Thiển, đừng bảo với tôi là em cho rằng chỉ cần đưa cho tôi một tấm thẻ là có thể đuổi tôi đi đấy nhé, máu của tôi không rẻ đâu.”
Anh vẫn giữ nguyên giọng điệu của mình, có điều ánh mắt nhìn cô trở nên sâu thẳm hơn: “Cố Nhã Thiển, em có biết hôn môi có ý nghĩa gì không?”
Cố Nhã Thiển cảm thấy rùng mình khi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông đó: “Tôi không biết mà tôi cũng không muốn biết!”
“Tôi đã từng dạy em nhưng nếu em quên thì tôi sẽ không ngại dạy lại một lần nữa.”
Nói xong, hơi thở nam tính liền xâm chiếm và áp lên bờ môi mềm mại của cô.
Đôi mắt trong veo của cô rụt lại như muốn vùng ra nhưng người đàn ông ấy đã đi trước một bước, giữ chặt hai tay cô lại, không cho cô nhúc nhích được chút nào, tay còn lại giữ đầu cô, luồn những ngón tay thon dài của mình vào mái tóc đen dày của cô.
Suy nghĩ của Cố Nhã Thiển ngưng lại vài giây, cô dùng hết sức để chống cự nhưng tất cả dây thần kinh trên cơ thể cô như có một luồng điện chạy qua, cô chìm vào nụ hôn mạnh mẽ cùng hơi thở nồng đậm của anh.
Mặt anh áp sát vào mặt cô.
Cố Nhã Thiển như bị cuốn vào đáy mắt đen thẳm.
Toàn thân cô bị trói chặt.
Cuối cùng anh cũng cho cô vài giây để hít thở nhưng rồi lại tiếp tục điên cuồng cắn mút đôi môi cô, mãi cho đến khi cả người Cố Nhã Thiển buông lơi, xụi lơ trên ghế.
Lúc này hơi thở nam tính mới rời khỏi cô.
Bóng dáng cao lớn chiếu xuống thảm trải sàn, Tô Ngọc Kỳ đưa tay vân vê bờ môi sưng đỏ của cô nói: “Bây giờ đã biết chưa? Nhã Thiển!”
Nói xong lại cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô lần nữa.
Cố Nhã Thiển nghĩ, nếu lúc này mà còn sức thì cô nhất định phải giáng cho gã này một bạt tai để dạy cho anh ta một bài học vì cái tội hở một chút là sàm sỡ cô!
Nhưng cô bị hôn đến mức bủn rủn cả chân tay, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, đôi mắt sáng lấp lánh, sống mũi cao thẳng, nước da trắng nhợt, tuy nhiên làn da trắng và có vẻ ốm yếu này lại khiến cho người ta cảm thấy trong sự đê tiện còn có dáng dấp của một người văn nhã, anh quay lưng lại và chọn góc phù hợp để che khuất ánh sáng bên ngoài cửa sổ bằng bóng lưng cao lớn của mình.
Rõ ràng trong đầu anh chỉ toàn là những suy nghĩ thấm đẫm nhục dục nhưng lại toát lên dáng vẻ rất nghiêm túc, khiến Cố Nhã Thiển tức giận nhắm nghiền hai mắt lại không thèm để ý tới nữa.
“Nếu cô Nhã Thiển vẫn chưa biết thì tôi sẽ không ngại tiếp tục dạy.”
Những lời vô sỉ như vậy cứ rót vào tai khiến Cố Nhã Thiển tức run người, cô mở mắt, ngoảnh mặt đi nhưng lại bị anh giữ chặt cằm lại: “Xem ra, em vẫn chưa biết nó có ý nghĩa gì.”
Cô bực bội gắt: “Biết rồi.”
“Nếu vậy hay là cô Nhã Thiển làm mẫu cho tôi xem thử một lần nhé?” Anh dùng ngón tay tì lên môi cô, Cố Nhã Thiển giật mình.
Hình như…
Hình như đã từng có người nói với cô…
… Những lời tương tự như vậy.
Thế nhưng, khi Cố Nhã Thiển đang muốn nhớ lại thì lại không cách nào nhớ ra được, gương mặt ấy cũng nhạt nhòa và những lời nói ấy cũng mơ hồ theo.
Một khoảng trống trong tâm trí khiến người ta ngột ngạt.
Đột nhiên, một cảm giác mát lạnh lướt qua đầu gối cô, Cố Nhã Thiển sực tỉnh giữa cơn mê, cô chống hai cánh tay mảnh khảnh ngồi dậy, nhìn người đàn ông ấy đang quỳ một chân trên sàn nhà, lòng bàn tay anh đang thoa thuốc mỡ lên vết thương tấy đỏ trên chân cô.
Cố Nhã Thiển theo bản năng rụt chân lại.
Nhưng cổ chân đã bị anh giữ chặt.
“Cố Nhã Thiển, em hãy nói cho tôi biết tại sao ban đầu chỉ là một vết xước nhỏ mà bây giờ lại biến thành bộ dạng này vậy? Người không biết còn tưởng là gã lang băm nào đó đã kê đơn cho em nên vết thương mới càng lúc càng nghiêm trọng như vậy.”
Cố Nhã Thiển ngoảnh mặt đi, thản nhiên nói: “Chỉ là tôi không cẩn thận mà thôi.”
Anh cúi đầu ho khan vài tiếng, Cố Nhã Thiển bất chợt nhìn anh, vừa rồi khi anh ghé sát lại gần nhiệt độ vẫn bình thường, đáng lẽ phải hết sốt rồi chứ, tại sao mới một lát đã ho rồi.
“Tại sao anh muốn xuất viện?”
“Tại sao tôi lại phải ở lại bệnh viện chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!