CHƯƠNG 265: NHÃ THIỂN, CHỈ CÓ EM MỚI LÀ THUỐC CỦA ANH
“Ba, ba ở đâu, con và mẹ còn có em trai Dạ Lê xem phim điện ảnh với nhau này.” Trên mặt cô bé lộ ra lúm đồng tiền, còn rất nghiêm túc gửi một tin nhắn giọng nói qua.
Nhưng đầu bên kia không có trả lời.
Cố Tinh Tinh cau mày, ba đi đâu rồi, sao lại bận vậy.
Đi ra từ rạp chiếu phim, Cố Nhã Thiển đưa Tinh Tinh về tới biệt thự Nhất Hào, dì Hạ đang chuẩn bị bữa ăn khuya ở nhà.
Bánh ngọt tinh xảo vừa mới ra lò.
Trong không khí tràn ngập mùi hương nhàn nhạt của bơ đậu phộng, ngay cả Dạ Lê vẫn không thích ăn đồ ngọt cũng ăn hai miếng nhỏ.
Cố Nhã Thiển rất thích ăn, ăn mấy miếng, không hề ngán chút nào, trong miệng đầy hương vị của bơ.
“Dì Hạ, cái này làm thế nào vậy, tôi cũng muốn học.”
Nếu làm thành không đường, cho ông ngoại bà ngoại ăn có lẽ cũng không tệ, vào miệng xốp giòn vừa phải, thích hợp cho những người già ăn.
“Cũng may còn có chút nguyên liệu, cô Cố đến đây tôi dạy do cô.”
Bây giờ đã là tám giờ tối, dựa theo đồng hồ sinh học nghiêm ngặt chặt chẽ của Cố Dạ Lê, hơn một tiếng nữa sẽ ngủ mất.
Cố Nhã Thiển muốn dẫn Dạ Lê về, nhưng lại phát hiện Dạ Lê ở chung với Tinh Tinh rất tốt, hai đứa cùng nhau ngồi trên sô pha đọc sách.
Cậu bé xụ mặt: “Chị xem cái thể loại cổ tích này làm gì, cổ tích đều là giả thôi.”
Cô bé trừng mắt: “Mới không phải đâu!”
“Phải mà, công chúa bạch tuyết bị trúng độc của quả táo nên chết rồi, hoàng tử không có đến, Cố Tinh Tinh, chị lớn vậy rồi sao còn xem loại truyện ngây thơ thế chứ.”
“Cố Dạ Lê, em mới ngây thơ ấy!”
Hai đứa bé ngồi trên sô pha cãi nhau, Cố Nhã Thiển mím môi khẽ nở nụ cười, nàng thật không ngờ hai đứa bé này lại có thể ở chung vui vẻ như vậy, đây vẫn luôn là điểm khiến cô âu sầu.
Cô không có làm hết trách nhiệm của người làm mẹ.
Từ nhỏ đã không ở bên cạnh Dạ Lê, không cho cậu bé một tuổi thơ tốt đẹp yên ổn.
Bên cạnh cô chỉ có Tinh Tinh, nhưng cô lại quên mất hết những ký ức tốt đẹp đó, cô quên mất dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của Tinh Tinh trước đây, cô rất áy náy với Tinh Tinh và Dạ Lê.
Dì Hạ ở bên cạnh nói: “Cô Cố, để cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ chơi với nhau một lát đi, cô nhìn xem bọn họ chơi đùa vui vẻ bao nhiêu.”
Đúng vậy, bọn chúng ở chung với nhau rất vui vẻ.
Tuy Cố Dạ Lê độc miệng nói truyện cổ tích ngây thơ, nói trắng ra tuyết công chúa đã chết hoàng tử cũng không có đến, Cố Tinh tinh đỏ mắt không quan tâm tới cậu bé.
Cố Dạ Lê lại chủ động cầm lấy truyện cổ tích đọc cho cô bé, tiếng nói non nớt nhưng lại phát âm rõ ràng.
Cố Nhã Thiển vẫn cảm thấy, Dạ Lê không giống cô chút nào.
Từ nhỏ đã đi theo Cố Giác cùng học tập các loại kỹ xảo đánh nhau, bắt đầu tiếp xúc với lắp ráp súng ống.
Cũng đã biết rõ tất cả chữ Hán cần thiết cho tiểu học, vẫn luôn học ở Mĩ, tiếp nhận các loại giáo dục nâng cao.
Chỉ số thông minh cao đến kỳ lạ.
Hoàn toàn không giống. . . cô. . .
Đều nói con trai giống mẹ, con gái thì giống ba hơn, nhưng mà đến chỗ cô lại hoàn toàn ngược lại.
Cố Nhã Thiển nhìn Dạ Lê đang đọc truyện cổ tích cho Tinh Tinh, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại đọc rất nghiêm túc.
Đứa con này của cô, cho dù là chỉ số IQ hay là ngũ quan, đều. . .
Rất giống người đàn ông kia.
Trong phòng bếp.
Cố Nhã Thiển dựa theo hướng dẫn của dì Hạ, trộn bột, làm bơ, sau khi làm ra thành phẩm đã là bốn mươi phút sau.
Cô hài lòng nhìn bơ đậu phộng vàng óng.
Ăn một ngụm, không khác với dì Hạ làm là mấy, nhưng mà cô không để quá nhiều đường.
Ra khỏi phòng bếp, hai đứa bé trong phòng khác đã mệt rồi, đã đến thời gian nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đến trường.
Cố Nhã Thiển lập tức cho Cố Tinh Tinh đi ngủ, Cố Tinh Tinh ôm lấy cánh tay của cô: “Mẹ, mẹ và em trai Dạ Lê ở lại có được không.”
“Tinh Tinh. . .”
Cố Nhã Thiển có chút do dự, cô đương nhiên muốn ở cùng với hai đứa bé.
Cô không muốn rời khỏi Tinh Tinh và Dạ Lê dù chỉ một khắc.
Dì Hạ cũng đứng bên cạnh khuyên nhủ, Cố Nhã Thiển do dự vài giây, nhìn Cố Dạ Lê, hỏi ý kiến của cậu bé.
Cô sợ Dạ Lê khá nhạy cảm.
Cậu bé gật gật đầu: “Vâng.”
Dì Hạ lập tức vui vẻ đi sửa sang lại phòng ngủ cho trẻ em.
Đợi đến khi Cố Tinh Tinh ngủ, Cố Nhã Thiển mới trở về phòng khách, Cố Dạ Lê ngủ rất yên tĩnh, cô đi tắm rửa đơn giản, nằm lên trên giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu bé.
Chiều nay, Tô Ngọc Kỳ từ chối lời mời của cô.
Giờ phút này, cô lại cứ như vậy xuất hiện trong biệt thự của anh.
Cố Nhã Thiển thật sự là có chút buồn bực.
Nằm ở trên giường, Cố Nhã Thiển không ngủ được, dường như mỗi một tấc trong không khí đều lan tràn hơi thở trên người người đàn ông, rất nhạt, nhưng cô lại ngửi thấy rõ ràng.
Cũng đúng, nơi đây là nhà của anh.
Mãi cho đến mười hai giờ, Cố Nhã Thiển vẫn chưa ngủ, cô vốn còn đang rối rắm trong lòng vì đột nhiên tới đây, còn qua đêm ở đây, nếu Tô Ngọc Kỳ bận rộn xã giao công việc xong trở về, cô gặp phải anh, thì xấu hổ bao nhiêu chứ.
Nhưng mà. . .
Mãi cho đến mười hai giờ, anh vẫn chưa trở về.
Thời gian mọi thứ đều yên tĩnh.
Cố Nhã Thiển xuống giường, đi tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có ánh sáng của đèn đường, cô đứng bên cửa sổ một lúc lâu, cũng không nhìn thấy xe của người đàn ông kia lái về đây. . . .
. . . . .
Hôm sau.
CK. . .
“Chị Nhã Thiển, Tổng Giám đốc Âu tìm chị.”
Cố Nhã Thiển đưa mấy bản thảo thiết kế trong tay cho Lộ Hà, dặn dò mấy câu rồi đi về phía thang máy, lấy điện thoại ra, nhìn nhìn giờ.
Cũng sắp phải tan tầm rồi, Âu Thời Phong tìm cô làm gì?
Phòng làm việc của Tổng Giám đốc CK nằm ở tầng 66, Cố Nhã Thiển ra khỏi thang máy, đi vài bước đã đến cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc, nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo lộ liễu đi ra từ trong phòng.
Cả người mặc tây trang nữ sĩ màu đen phong cách văn phòng, tháo ra hai cúc áo phía trên, lộ ra vóc dáng nóng bỏng gợi cảm trước ngực, lắc lắc eo, đi về phía Cố Nhã Thiển.
Nhíu mi lên tiếng: “Tổng giám Cố.”
Cố Nhã Thiển cười cười: “Quản lý Từ.”
Từ Tư Tư, quản lý của nhóm trang phục B.
Cố Nhã Thiển cũng không qua lại quá nhiều với cô ta, bây giờ cũng chỉ chào hỏi một cái rồi chuẩn bị đi vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Từ Tư Tư gọi cô lại: “Tổng giám Cố.” Giọng nói của cô ta mang theo vẻ gợi cảm biếng nhác, ẩn chứa khiêu khích: “E rằng lúc này Tổng Giám đốc Âu không tiện gặp cô, nếu không, cô đợi lát nữa rồi hẳn vào.”
“Hả, vì sao vậy?” Cố Nhã Thiển đã nhìn ra khiêu khích từ trong đáy mắt của Từ Tư Tư, nhìn cách ăn mặc của Từ Tư Tư lúc này, rõ ràng là quần áo nữ sĩ bị cô ta mặc thành phong cách trong quán bar, bộ ngực căng tràn gần như muốn bung hết cúc áo, bật ra ngoài.
“Tổng giám Cố, tôi nghĩ cô hiểu mà.” Từ Tư Tư nói xong, cố ý ưỡn ưỡn ngực.
“Xin lỗi, tôi thật sự không hiểu rõ.” Cố Nhã Thiển thản nhiên nhìn Từ Tư Tư, trực tiếp mở miệng dặn dò: “Đúng rồi, bản thảo tôi thiết kế xong cô lấy rồi dựa theo ba số đo bên trên làm ra thành phẩm đi, chụp ảnh phỏng vấn của tạp chí tháng sau cần phải sử dụng quần áo này, cô phải chuẩn bị xong trước thời hạn.”
Từ Tư Tư thở gấp cắn răng: “Tôi biết rồi!”
Nhìn thấy Từ Tư Tư rời đi, Cố Nhã Thiển lắc lắc đầu, nếu bạn gái chính quy Đường Mạn ở đây, chắc chắn sẽ lại nói mấy lời ngực to không có não rồi.
Miệng của Đường Mạn rất độc, là một người đẹp rắn rết đúng chuẩn, nữ ma đầu của giới thời trang.
Nhưng có thể khiến cô ấy đồng ý làm người tình bí mật của Âu Thời Phong, lại còn giấu diếm được lâu như vậy, còn qua lại lâu như vậy rồi, Cố Nhã Thiển đúng là rất ngạc nhiên đấy.
. . . . .
“Tổng Giám đốc Âu, anh tìm tôi có việc gì không?”
Cố Nhã Thiển đi vào, liền nhìn thấy Âu Thời Phong ngồi trên ghế giám đốc, đang xem tài liệu, nắng sớm nhàn nhạt bao phủ, rất có cảm giác quân tử lịch sự.
Âu Thời Phong nâng mắt: “Cô tư, ngày mốt có một buổi tiệc rượu, cô đi tham gia với tôi.”
Cố Nhã Thiển khẽ ‘à’ một tiếng: “Không phải anh có trợ lý nữ sao?” Cô cười cười: “Còn có Từ Tư Tư vừa mới ra ngoài kia nữa.”
Nhắc tới Từ Tư Tư, Âu Thời Phong nâng tay xoa nhẹ mi tâm.
Đương nhiên Cố Nhã Thiển cũng biết, người phụ nữ Từ Tư Tư là cổ đông của CK, cũng không phải mới thích Âu Thời Phong. . .
Khi nãy Từ Tư Tư đến đây e rằng là muốn bảo Âu Thời Phong dẫn mình đi tham gia tiệc tối, bị từ chối, hơn nữa còn thấy cô đi tới, rõ ràng xem cô như quân địch.
“Tổng Giám đốc Âu, tôi cảm thấy, tôi đã ngăn không ít đạn cho anh và Mạn Mạn rồi, Tổng Giám đốc Âu ngay cả một câu cảm ơn cũng không có sao?”
Trên mặt Âu Thời Phong mang theo ý cười, thích ý mở miệng: “Cô tư, cô ở bên Tô Ngọc Kỳ, đạn bên người càng nhiều hơn, nhưng tôi thấy cô tư cũng rất vui vẻ ấy chứ.”
“Ai vui vẻ?” Cố Nhã Thiển lập tức phản bác: “Hơn nữa, tôi ở bên anh ta lúc nào.”
“Cô tư nói rất đúng.”
. . . . .
Lúc buổi chiều, Cố Nhã Thiển tan tầm xong muốn đi đón hai đứa bé tan học, dì Hạ vẫn đến đây như trước.
Cố Nhã Thiển để dì Hạ dẫn Tinh Tinh và Dạ Lê về trước, cô đi siêu thị mua một tí rau xanh thịt các thứ, cô cũng không thể dẫn Tinh Tinh về nhà họ Cố được, như vậy, ông ngoại bà ngoại sẽ phát hiện ra.
Quan hệ của hai nhà Tô Cố rất gay gắt.
Ông ngoại bà ngoại cũng không biết ba ruột của Dạ Lê là ai.
Nếu như biết là Tô Ngọc Kỳ, còn biết cô có thêm một đứa con gái, chắc chắn sẽ không chịu nổi đả kích.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Nhã Thiển chuẩn bị mua một ít rau xanh đi đến Nhất Hào Hoa Đình, buổi tối nấu lẩu ăn.
“Dì Hạ. . .” Cố Nhã Thiển do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Tô Ngọc Kỳ. . anh ta không trở về sao?”
“Mấy ngày nay ông chủ rất bận rộn, dặn tôi chăm sóc tốt cho cô chủ nhỏ.”
Cố Nhã Thiển nhíu mày, cuối cùng anh bận đến mức nào vậy.
Ngay cả nhà cũng không về!
Tinh Tinh còn nhỏ như vậy, cho dù dì Hạ chăm sóc tốt bao nhiêu, cũng là người ngoài, cô không thể mỗi ngày đều ở Nhất Hào Hoa Đình với Tinh Tinh được, nếu không nhà họ Cố sẽ nhìn ra.
Anh làm ba của Tinh Tinh, sao có thể lấy bận để thoái thác được?
Phong cảnh biến ảo ngoài cửa sổ xe.
Cố Nhã Thiển lấy điện thoại ra gọi vào số của Tô Ngọc Kỳ, liên tục gọi mấy lần, trong lòng cô im lặng đếm đếm, đến lần thứ bảy, đầu bên kia mới có người nhận.
“Tô Ngọc Kỳ, cuối cùng anh đang làm gì vậy?” Cố Nhã Thiển cắn môi: “Anh có nghe tôi nói chuyện không!”
“Cô Cố . . . .” Đầu bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
“Cậu là?”
“Cô Cố, tôi là Hoàng Hưng, trợ lý của Tổng Giám đốc Tô, trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, Tổng Giám đốc Tô ngài ấy . . . bây giờ không tiện nghe điện thoại. . cô Cố đợi một lát. . .”
“Vì sao lại không tiện?”
Hoàng Hưng nhìn thoáng qua người đàn ông vừa rơi vào trạng thái nghỉ ngơi ở trên giường bệnh, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Cố Nhã Thiển.
. . . . .
Cố Nhã Thiển gần như sử dụng thời gian nhanh nhất chạy đến bệnh viện, đến cửa phòng bệnh, cô nhìn thấy Hoàng Hưng đang đứng ngoài cửa.
Cô nhanh chóng bước qua, giọng nói mang theo vô hạn lo lắng ngay cả cô cũng không nhận ra: “Bây giờ Tô Ngọc Kỳ thế nào rồi?”
“Tình hình của Tổng Giám đốc Tô đã trở nên ổn định rồi, chỉ là mất máu quá nhiều, mấy ngày nay ngài ấy còn liên tục bận rộn xử lý chuyện của công ty, dẫn đến mệt mỏi, tình hình sức khỏe cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì rõ ràng.”
Cố Nhã Thiển nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa ra đi vào, bên trong không khí mang theo mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt, còn có mùi hương khiến cô quen thuộc.
Sắc mặt người đàn ông nằm trên giường bệnh có chút tái nhợt, dáng vẻ tuấn tú đã yếu ớt đi không ít, bây giờ còn đang nghỉ ngơi.
Hốc mắt của Cố Nhã Thiển đỏ bừng.
Cô nhớ tới những gì Hoàng Hưng nói với cô trong điện thoại.
Lúc ấy du thuyền đã chạy được một lát rồi, cách bờ biển một khoảng nhất định, lúc ấy là Ôn Hoa thả thang dây xuống, Tô Ngọc Kỳ mới sử dụng thời gian nhanh nhất cứu cô lên, nhưng là thật không ngờ, lúc Tô Ngọc Kỳ làm sơ cứu khẩn cấp cho cô.
Ôn Lâm cầm dao hoa quả vọt tới.
Một hàng nước mắt từ từ chảy xuống khóe mắt của người phụ nữ, anh vẫn là vì cứu cô nên mới bị thương, với thân thủ của anh, hoàn toàn có thể né tránh dễ dàng, chẳng qua là sợ Ôn Lâm làm cô bị thương mà thôi.
“Em khóc cái gì. . .” Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Tiếp theo trước mắt xuất hiện ngón tay thon dài của người đàn ông, ngón tay ấm áp mang theo vết chai chà lau khóe mắt của người phụ nữ.
“Anh tỉnh rồi à, xin lỗi, em đánh thức anh có phải không.” Cố Nhã Thiển nâng mắt, chống lại ánh mắt tối đen sâu thẳm của người đàn ông, cô lại cúi đầu, rầu rĩ mở miệng.
“Đau lòng vì tôi sao?” Trong giọng nói của người đàn ông mang theo vui vẻ, giọng nói vẫn mang vẻ mờ ám như trước: “Cô Nhã Thiển, so với việc em khóc, không bằng em hôn anh một cái, nói không chừng anh sẽ khỏe nhanh hơn một chút đó.”
Cố Nhã Thiển nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn có chút ửng đỏ, trên lông mi dài mảnh còn có nước mắt chưa khô, cô chậm rãi cúi đầu, hôn nhẹ lên môi người đàn ông một cái.
Sau đó cô nhanh chóng rời đi.
Tô Ngọc Kỳ thoáng ngơ ngác, sau đó cong môi lên.
“Làm sao bây giờ, Nhã Thiển, anh cảm thấy vẫn có chút đau?”
Cố Nhã Thiển có chút lo lắng: “Vậy em đi gọi bác sĩ.”
Cô lập tức đứng lên, muốn đi ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ, cô không biết vết thương của anh thế nào, nhưng chắc chắn không nhẹ.
Người đàn ông nắm chặt lấy cổ tay cô: “Nhã Thiển, chỉ có em, mới là thuốc của anh!”
. . . . .
Lúc Cố Nhã Thiển về tới Nhất Hào Hoa Đình đã có chút muộn, cô cũng không mua nguyên liệu nấu ăn, cũng may bên trong tủ lạnh đềy có.
Cô nói với dì Hạ trước.
Dì Hạ nấu xong bữa tối, Cố Nhã Thiển múc cháo gạo kể để vào hộp giữ ấm đóng lại cẩn thận.
Tinh Tinh hỏi sao ba không về.
Cố Nhã Thiển tiến đến bên tai cô bé nói nhỏ: “Bởi vì, mẹ và ba có một bí mật nhỏ, chỉ có hai người bọn mẹ biết thôi.”
Cố Tinh Tinh sáng mắt lên: “Thật vậy sao? Mẹ ở cùng với ba sao ạ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!