CHƯƠNG 300
“Lâu lắm không đến rồi, cô không giận cháu chứ.” Nói xong, người đàn ông khẽ cười: “Có lẽ… cô đã quên cháu rồi.”
Anh đặt bó hoa tươi vẫn còn đọng nước lên trước bia mộ, dường như đang độc thoại: “Lần đầu tiên cháu gặp cô là vào mùa hè, khi đó cháu mới bảy tuổi, mẹ nuôi nói với cháu, cô chính là mẹ ruột cháu, cháu chỉ đứng nhìn cô từ xa chứ không dám đến tìm cô. Lần thứ hai gặp cô đã là hơn mười năm sau, khi ấy cô đang bị bệnh nằm trong bệnh viện nhưng tinh thần cô rất tốt, cho rằng cháu là bạn trai Cố Uyên, cô còn kéo tay cháu nói cháu phải chăm sóc Cố Uyên thật tốt. Lần thứ ba gặp lại, cháu nhận được tin cô bệnh tình nguy kịch thì lập tức chạy tới, nhưng khi ấy cô đã không còn nữa. Bây giờ, là lần thứ tư chúng ta gặp mặt.”
Anh nhàn nhạt nói: “Để cháu giới thiệu đơn giản một chút, cháu là Cố Thành Thái, có lẽ…” Nụ cười trên khóe môi người đàn ông ngưng đọng, giọng nói cũng cứng ngắc mất vài giây: “Có lẽ là con trai của cô.”
…
Tô Ngọc Kỳ lái xe, quay đầu hỏi tối nay muốn ăn gì?
“Ngài Tô muốn đích thân xuống bếp nấu ăn sao?”
Anh hạ thấp giọng, khi nhìn cô đáy mắt lại mang theo một đốm lửa cháy hừng hực: “Đương nhiên, anh muốn để bà xã ăn no.”
Rõ ràng chuyện mua đồ nấu ăn cho bữa tối là một chuyện rất nghiêm túc nhưng Cố Nhã Thiển lại nghe ra được sự ái muội trong lời nói của anh, cô bèn vẫy tay ý bảo anh lái xe cho cẩn thận.
Xe dừng cạnh một siêu thị.
Tô Ngọc Kỳ xuống xe trước, mở cửa để Cố Nhã Thiển và hai đứa nhỏ xuống: “Mọi người ở đây chờ ba, ba đi đậu xe.”
…
Cố Nhã Thiển sức yếu nên khi Cố Tinh Tinh nói ‘Mẹ, con cũng muốn ngồi trong xe đẩy mua sắm’ thì cô ngẩng đầu nhìn qua…
Nơi không xa một nhà ba người dắt theo con đi siêu thị.
Đẩy xe đẩy, ông bố đặt đứa bé vào trong xe đẩy đi còn mẹ đứng bên cạnh, một nhà ba người cười vô cùng hạnh phúc.
Cố Nhã Thiển cúi đầu nhìn Tinh Tinh: “Được.”
Nhưng sức lực cô không đủ lớn để đẩy hai đứa nhỏ.
Tô Ngọc Kỳ khom người bế Tinh Tinh đặt vào trong xe, nhìn Cố Dạ Lê bên cạnh, cậu bé khinh thường, ngửa đầu đi về phía trước.
Còn lâu cậu bé mới làm thế.
Trẻ con, cậu không muốn được Tô Ngọc Kỳ đẩy nhé!
Nhưng nơi đáy mắt rõ ràng cũng có sự chờ mong, hy vọng.
Cố Nhã Thiển nhẹ nhàng cười lắc đầu.
Tô Ngọc Kỳ chân dài bước lên hai bước, bế cậu bé lên từ phía sau, Cố Dạ Lê đá loạn hai chân nhỏ: “Thả cháu xuống!”
“Chú không bỏ.” Tô Ngọc Kỳ vác cậu bé lên vai mình, đánh vào mông cậu: “Nếu còn giãy giụa chú sẽ ném con đi.”
“Đồ xấu xa!” Cố Dạ Lê tức giận.
Tô Ngọc Kỳ đặt cậu bé vào trong xe đẩy, hơi trầm giọng: “Nếu còn làm loạn nữa thì tối nay về chép thơ cổ.”
Cố Dạ Lê không nói gì nữa.
Cậu bé rất thích đọc sách nhưng vô cùng không thích học thuộc những từ trong thơ cổ!
Người đàn ông đẩy xe đi về phía trước, Cố Nhã Thiển đi bên cạnh, dọc đường đi đã thu hút không ít ánh nhìn hâm mộ, ghen tị.
“Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá, là ngôi sao gì sao?!”
“Sao có thể là ngôi sao được, ngôi sao đều đẹp trên ống kính, dựa vào P mà đi ra. Bây giờ người đẹp như vậy lại có dáng vẻ như thế quả thật hiếm thấy.”
“Còn có một đôi bảo bôi đáng yêu nữa chứ, nếu như tôi có thể có đôi bảo bối đáng yêu như vậy chắc chắn nằm mơ cũng vui vẻ mà tỉnh lại.”
Cố Nhã Thiển lập tức tuyên bố chủ quyền, khoác cánh tay anh. Hừ, cho dù người đàn ông này có xuất sắc hơn nữa thì cô cũng là vợ anh.
“Woa, cô gái đi bên cạnh anh ấy có lẽ là vợ nhỉ, đẹp thật đấy, còn đẹp hơn cả những ngôi sao đã được trang điểm rồi nữa, mặt mộc cũng đã đẹp như vậy rồi.”
Một vài giọng nói chanh chua vang lên: “Có gì mà đẹp đâu chứ, tôi thấy cô ta là người làm mới đúng, ăn mặc bình thường như vậy.”
Cố Nhã Thiển cúi đầu nhìn quần áo mình. Hôm nay tiễn ông bà ngoại về, cô chỉ tùy tiện mặc áo len, quần bò, áo khoác gió vì trong siêu thị có điều hòa nên đã cởi ra để trong xe đẩy.
Chỉ mặc chiếc áo lên màu gạo.
Rất… rất nghèo túng sao?
Tô Ngọc Kỳ hơi mím môi, ánh mắt không vui quét qua, chính xác rơi trên người cô gái trẻ tuổi vừa nói.
Cô gái trẻ tuổi kia chỉ cảm thấy một ánh nhìn lạnh buốt lướt qua, cô ta run rẩy không dám nói gì, nhìn một nhà bốn người rời đi, mới than thở một câu: “Có gì to tát đâu chứ.”
Bên cạnh có người nói: “Cô gái trẻ tuổi này nói đúng là chua thật.”
“Đúng thế, vừa chua lại còn vừa ganh tỵ.”
Nhất thời sắc mặt cô gái kia đỏ bừng lên.
…
Đi qua khu bán đồ khô.
Cố Tinh Tinh chớp mắt: “Mẹ, con muốn ăn bim bim và sô cô la.”
Mà Cố Dạ Lê dù không nói gì nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm hộp quả đông lạnh vị đào vàng.
Cố Nhã Thiển không đồng ý: “Không được, ở nhà vẫn còn, ăn sô cô la nhiều không tốt cho răng, hơn nữa…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!