CHƯƠNG 312 : BÂY GIỜ Ở ĐÂY CHÂM BIẾM NGƯỜI KHÁC NHƯ VẬY, CÒN KHÔNG PHẢI LÀ MUỐN TÔI TỚI TIẾP MẠNG CHO ANH HAY SAO
Tiết trời dần trở nên oi bức, điều khiến Cố Nhã Thiển vui nhất chính là Cố Dạ Lê đã bắt đầu từ từ chấp nhận Tô Ngọc Kỳ là ba của mình rồi.
Cậu bé đã không còn bài xích anh nữa rồi.
Ở trường học, cô giáo cũng phản ánh, cậu bé so với lúc mới tới trường đã trở nên hoạt bát hơn rất nhiều, lúc ở nhà, cậu cũng thân thiết với hai ông bà nhà họ Tô hơn rồi.
Cố Nhã Thiển rất biết ơn ông bà Tô, vì ngay cả khi họ không biết Dạ Lê là máu mủ của họ, họ cũng đã coi Dạ Lê như con cháu ruột của mình.
Cô quyết định vào ngày sinh nhật của Tinh Tinh và Dạ Lê, cô sẽ nói thân phận thật sự của Dạ Lê cho Tô Ngọc Kỳ biết.
Cậu nhóc chính là con của cô và anh ấy.
Năm đó cô đã sinh một đôi song sinh long phụng.
Bây giờ nghĩ nghĩ, còn chưa tới nửa tháng nửa là tới sinh nhật của hai đứa nhỏ rồi, Cố Nhã Thiển sẽ chuẩn bị cho Tô Ngọc Kỳ một bất ngờ.
Nhìn thấy Cố Dạ Lê như một nam tử hán chân chính đang ngày một trưởng thành, cậu nhóc đang dần dần đi ra khỏi chiếc lồng giam mình trước đây, không còn gói gọn mình vào trong đó nữa.
Cậu bé cũng đã dần dần bỏ đi căn bệnh sạch sẽ của mình, mở rộng trái tim mình hơn, kết giao với nhiều bạn bè.
Cuối tháng 5 chính là sinh nhật của bọn nhỏ.
Cố Nhã Thiển bỏ ra một tuần để chuẩn bị, cô thiết kế cho bọn chúng vài bộ quần áo, một bộ đồ gia đình nữa và cả vài bộ đồ tình nhân cho cô và Tô Ngọc Kỳ nữa chứ.
Đợi tới buổi tiệc dinh nhật của chúng sẽ chụp hình với nhau.
Bên trong bệnh viện.
Sau khi Tô Ngọc Kỳ làm xong một loạt kiểm tra thì tiến vào phòng bệnh, Cố Thành Thái đang nằm trên giường đọc quyển sách trong tay, tầm mắt không dời : “Tổng giám đốc Tô đại giá quang lâm là có chuyện gì sao?”
Ánh mắt người đàn ông thâm trầm : “ Anh là ai?”
Cố Thành Thái nghe xong thì ngẩng đầu lên : “ Tôi là ai? Không phải Tổng giám đốc Tô đã đoán được rồi sao?”
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ lạnh lẽo.
Cố Thành Thái mỉm cười nhạo báng, khuôn mặt tái nhợt của anh lóe lên một ánh mắt châm chọc: “Có phải tôi đã phá vỡ niềm tin của anh đối với gia đình của anh rồi không,phá vỡ sự tôn trọng của anh đối với người cha không bằng cầm thú của mình, một người chính nhân quân tử như người đời đều nói hay là một người đàn ông nghĩa nặng tình thâm với mẹ của anh không?”
“Vậy để tôi nói cho anh biết, người cha không bằng cầm thú của anh chính vào lúc mẹ anh đang mang thai đã đến tìm mẹ của tôi, nếu không thì làm sao có tôi được?” đáy mắt anh ta tràn đầy hận ý, nhưng càng châm biếm nhiều thì ngữ điệu lại càng sắc bén, khuôn mặt anh tuấn của anh ta mang theo một ý cười nhàn nhạt: “Anh hai.”
“Cho dù ông ấy có không bằng cầm thú đi nữa, cũng là ba của anh .” Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng cười khẩy một tiếng: “Còn anh thì sao, ở đây châm biếm người khác như vậy, còn không phải là muốn tôi tới tiếp mạng (*) cho anh sao.”
(*) kéo dài sinh mạng
Mặt Cố Thành Thái biến sắc một chút, rồi lại đột nhiên lộ ra ý cười: “Đúng vậy a, tôi còn phải đợi anh hai tới tiếp mạng cho tôi chứ.”
…..
Tiết trời dần ấm lên, nhiệt độ vừa phải.
Sau khi Cố Nhã Thiển tỉnh dậy thì bị người đàn ông bên cạnh mình ôm lấy, hôn ngấu nghiến vào đôi môi cô: “Đừng mà, lát nữa em còn phải đưa hai đứa nhỏ đi học nữa.”
Hôm nay là thứ sáu.
Hôm nay trường học của hai đứa nhỏ tổ chức hoạt động đi tham quan triển lãm, cô không muốn ra ngoài mà trên cổ có đầy vết hôn đâu, xấu hổ chết được.
Công ty Tô Ngọc Kỳ có việc phải xử lý nên chỉ có Cố Nhã Thiển đi thôi.
Địa điểm là ở khu Bắc Hoa Thành phố Hải Châu, gần với khu ngoại ô, đập vào mắt người nhìn đầu tiên chính là một cánh đồng hoa cải vàng ươm đang tung bay theo gió.
Ở đây có rất nhiều phòng triển lãm, đủ loại văn hóa quốc tế.
Còn có cả AI.
Và cả phòng triển lãm những nhân vật hoạt hình mà trẻ con rất thích nữa.
Dường như phụ huynh nào cũng đều đi theo cả, lúc giáo viên đang xếp hàng chụp ảnh cho cả lớp, Cố Nhã Thiển bảo hai đứa nhỏ mau qua đó đi, còn mình thì đứng qua một bên thì đột nhiên có một người phụ nữ độ chừng 30 tuổi đi tới: “Ô, mợ chủ Tô, thì ra là cô, thật là trùng hợp a.”
Cố Nhã Thiển không quen biết đối phương nên chỉ lịch sự nói: “Chào cô.”
Đối phương chắc là vợ của một đối tác làm ăn của Tô Thị, từ trước đến nay cô cũng đã quen với mấy chuyện này, hơn nữa cũng muốn thắt chặt mối quan hệ với Cố Nhã Thiển nên nói chuyện rất nhiệt tình.
Buổi trưa Cố Nhã Thiển có mang theo cơm hộp, buổi sáng cô đã chuẩn bị trước một số hộp trái cây và bánh mứt, còn có trà sữa nhà nấu, dù sao đi nữa cũng hiếm khi có dịp ra ngoài trời như vậy.
Nên cô cũng không muốn đi tới nhà ăn ăn đâu.
Cô trải một tấm vải hình vuông lên mặt đất, rồi đem hết mấy món đồ ăn trong hộp ra bày lên thảm, hai đứa nhỏ bắt đầu ăn nhiệt tình.
“Mợ chủ Tô, chúng ta ăn cùng nhau đi, tôi mang rất là nhiều món tới đó.” Là vị phu nhân lúc nãy nói chuyện rất nhiệt tình ở phòng triển lãm ban nãy đây mà, cô ta dắt theo một đứa bé trai đi tới, Cố Nhã Thiển nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
Nhiều người cũng náo nhiệt hơn.
Vị phu nhân đó là vợ của lão tổng Đằng Hoằng, cô ta dắt theo một đứa bé trai , vì đều là bạn cùng lớp của hai đứa nhỏ nhà cô nên ba bọn chúng rất thân thiết với nhau.
Bà Hà tươi cười rót ra ba ly trà sữa rồi đưa cho ba đứa nhỏ, nhìn thấy con trai của mình uống quá nhanh nên lập tức nói: “Thiểm Thiểm con uống chậm một chút đi.”
Cố Nhã Thiển ngước mắt nhìn: “Thiểm Thiểm?”
“Là tên ở nhà của con trai tôi, lúc tôi sinh nó thì ngôi sao trên trời rất sáng, lóe lên lấp lánh, tôi vốn định đặt là Lượng Lượng, nhưng chồng tôi lại bảo không hay nên gọi là Thiểm Thiểm, nghĩa là lấp lánh , hy vọng tương lai thằng bé sau này sẽ sáng rỡ như trăng.”
Cố Nhã Thiển cũng không biết tại sao.
Mà đầu cô tự nhiên rất đau.
Ngón tay đang cầm lấy ly nước có hơi run rẩy, Thiểm Thiểm…
Thiểm Thiểm….
Cái tên này, sao lại quen thuộc như vậy…
Đau quá…
Sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
“Mợ chủ Tô, cô làm sao vậy, có phải không khỏe ở đâu không.” Bà Hà hỏi với giọng đầy lo lắng.
Cố Dạ Lê lo lắng nhìn cô, đôi tay nhỏ của cậu bé đặt lên tay cô: “Mami sao vậy?”
Cố Tinh Tinh cắn chặt môi, cô bé cũng rất lo lắng.
Cố Nhã Thiển cười cười, sắc mặt cô trắng bệch như cũ, cô nhìn ánh mắt lo lắng của hai đứa nhỏ mà lòng tràn đầy ấm áp: “Mẹ không sao, các con mau ăn đi, buổi chiều còn phải tham quan nhiều thứ lắm.”
Cố Dạ Lê ngoan ngoãn rót một ly trà: “Mami, mẹ uống nước đi.”
Bà Hà ngồi bên cạnh đầy hâm mộ: “Mợ chủ Tô, Dạ Lê thật là ngoan quá, cô và cậu Tô dạy dỗ bọn chúng như thế nào vậy, con tôi tới bây giờ còn chưa biết rót nước cho tôi uống a, ngốc nghếch lắm, không lanh lẹ một chút nào cả.”
Cố Nhã Thiển mỉm cười: “Thiểm Thiểm cũng rất giỏi mà.”
Có đôi khi những lời nói vô tình của người lớn lại thực sự có thể làm tổn thương lòng tự trọng của trẻ, đặc biệt là khi có mấy người ở cùng nhau thì thật sự rất khó tránh bị so sánh với nhau.
Ánh mắt của đứa bé trai tên Thiểm Thiểm đột nhiên sáng lên.
Ai cũng rất vui khi được khen hoặc là cổ vũ mà.
Trên đường trở về.
Cố Nhã Thiển xoa xoa huyệt thái dương của mình, đầu của cô vẫn còn đau, cô cố gắng tìm cái tên ‘Thiểm Thiểm trong kí ức của mình, dường như ở nơi sâu thẳm nhất trong não của cô chợt lóe lên vô số hình ảnh.
Cô vểnh miệng lên.
Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng đau.
Tại sao khi nghĩ tới hai chữ ‘Thiểm Thiểm’ cô lại đau như vậy, đầu cô rất đau.
….
Nhà họ Tô.
Tô Ngọc Kỳ xuống xe, đưa chìa khóa cho người làm, sau đó sải bước đi thẳng vào nhà, vừa đúng lúc quản gia chạy từ trong ra: “Cậu ba..cái cô họ Hàn đó…”
Trong phòng khách.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!