CHƯƠNG 313 : CHO NÊN PHẢI BẢO MẬT CHUYỆN SANH NON ĐỨA TRẺ.
Hàn Lê ngược lại không hề kích động chút nào cả, có lẽ lúc mới biết tin cô sẽ còn kích động, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh lại rồi.
26 năm cuộc đời cô, chưa hề có một ngày vui vẻ.
Cha mẹ nuôi ly hôn, sau đó mẹ lại qua đời do ngã bệnh, cô lại không có tiền, cô đã từng có cơ hội được học đại học với số điểm rất cao nhưng vì không có tiền trả học phí nên đành phải bỏ lỡ.
Cô theo mẹ học y thuật, rồi mở một phòng khám.
Bình thường cô kiếm ít tiền, nghèo khó quen rồi.
Có nhiều người nói cô không kiếm được nhiều tiền nên bạn trai cũng bỏ rơi cô, cho dù cô có là một bác sĩ, nhưng không phải chỉ là một người nạo phá thai cho các cô gái trẻ sa ngã để kiếm tiền thôi hay sao?
Tiền đều là do mồ hôi công sức của cô làm ra, đồng tiền vô cùng sạch sẽ.
Nhưng vẫn có rất nhiều người khinh thường cô, vô cùng nhiều.
Cho nên bây giờ, sau khi cô đột nhiên biết mình lại là thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có, cô cũng đã từng rất kích động, rất oán hận, rồi sau đó là bình tĩnh như bây giờ.
Cô bình tĩnh nhìn hai ông bà nhà họ Tô, nhà họ có rất nhiều người làm, họ sống trong căn biệt thư phồn hoa sang trọng, cô cứ ngỡ mình như bay trong đám mây vậy, nhưng đáy lòng cô lại thầm có chút bi ai.
Ai mà ngờ, một nữ bác sĩ giúp các cô gái trẻ lầm đường lỡ bước nạo phá thai bình thường lại là đại tiểu thư bị bắt cóc của nhà họ Tô chứ.
Tô Ngọc Kỳ bước vào: “Ông nội, bà nội.”
“Ngọc Kỳ, con xem, Tiểu Ức đã về rồi, nếu Biệt Lam mà biết, nhất định sẽ rất vui, nói không chừng sẽ khỏi bệnh lại a.” Bà Tô mắt tràn đầy lệ, có chút thương xót.
Trên bàn có một tờ giấy giám định AND.
Tô Ngọc Kỳ liếc nhìn Hàn Lê, anh đã từng xem qua ảnh cô, cũng đã từng phái người đi điều tra thêm, chỉ là không ngờ Hàn Lê lại chủ động bước về nhà trước, cho dù người phụ nữ này có là em gái cùng máu mủ với mình đi cho nữa, nhưng mà…. Tô Ngọc Kỳ híp mắt lại: “Hàn Lê, sao cô biết mình chính cô Tư của nhà họ Tô, vả lại làm sao cô có thể tìm đến đây được?”
Anh không tin Cố Thành Thái lại tốt bụng như vậy.
Hắn sao có thể ngẫu nhiên điều tra ra được đứa con gái bị thất lạc bên ngoài của nhà họ Tô kia chứ, còn đưa cô ta về đây nữa.
Tuy Ông Tô có kích động nhưng cũng đã nghĩ đến vấn đề này, kể từ vụ bắt cóc thương mại hai mươi mấy năm về trước, đứa cháu gái ngoại Tiểu Ức của ông đã biệt vô âm tính, nghe nói là đã bị giết, đứa con gái yêu quý Biệt Lam của cô cũng vì quá đau lòng mà hóa điên.
Mà cô gái đứng trước mặt ông đây….
Đôi mắt hay mọi thứ trên mặt của cô, không nghi ngờ gì cả, giống y đúc Biệt Lam.
Còn có tờ giám định AND này nữa, tất cả những điều đó cũng đã đủ để chứng minh cô chính là đứa cháu gái đã bị thất lạc của nhà họTô rồi. Nhưng mà, sao cô có thể chủ động tìm tới đây chứ, chẳng lẽ đã biết được thân thế của mình rồi, nhưng năm đó lúc cô bị bắt cóc vẫn còn rất nhỏ.
Nhưng những điều đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, cô đã về rồi, còn gì tốt hơn nữa chứ.
Bà Tô lau lau vệt nước mắt vui mừng bảo người làm đi chuẩn bị cơm tối.
Hàn Lê đưa mắt nhìn Tô Ngọc Kỳ, âm thầm cười cười, hoàn toàn không che giấu gì cả.
“Em thật sự không biết, em từ nhỏ đã lớn lên trong một phòng khám nhỏ, việc trở thành thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có chỉ có trong mơ của em mà thôi, chính là có một người tốt bụng đã giúp em.”
Tô Ngọc Kỳ nhàn nhạt đáp: “Hoan nghênh trở về.”
Buổi tối, Cố Nhã Thiển đưa hai đứa nhỏ đến, nghe tin cô chủ bị bắt cóc trước đây đã trở về nên liền bảo Tô Ngọc Kỳ giới thiệu cho cô.
Đây đúng là một chuyện vui.
Trước đây cô cũng đã từng nghe một số chuyện từ Tô Vân Thư, cô ấy là con nuôi của nhà họ Tô, năm nó bởi vì cô chủ thật sự của nhà họ Tô đã bị giết khi bị bắt cóc, còn cô Biệt Lam chịu không nổi đả kích nên đã phát điên.
Hai đứa nhỏ đi tới bên cạnh ghế sofa, chúng đưa mắt nhìn Hàn Lê ngồi ở đó, Cố Tinh Tinh chớp chớp mắt hỏi: “Cô chính là cô của con.”
Mami nói, cô đã về rồi.
Hàn Lê gật đầu nhìn hai đứa nhỏ, cô nở nụ cười xán lạn: “Đúng, các con là Tinh Tinh và Dạ Lê đúng không, qua đây cho cô xem tí nào.”
Hai đứa trẻ này chính là con của Tô Ngọc Kỳ, đứa bé trai này quả thật rất giống, nhất là khuôn mặt đẹp trai nhưng lạnh lùng của cậu bé, cậu vậy mà lại đề phòng cảnh giác với mình nữa chứ, còn đứa bé gái thì lại đáng yêu vô cùng.
Cố Tinh Tinh rất lanh lẹ, cô bé ngồi bên cạnh Hàn Lê: “Cô ơi, sao hôm nay cô mới về nhà?”
Trẻ con đúng thật là ngây thơ mà.
Hàn Lê cười cười, cô rất thích dáng vẻ thanh thuần trong sáng như nước của trẻ con: “Ừm, bây giờ cô mới về.”
Điều này giống như một giấc mơ vậy.
“Mami.” Hai đứa nhỏ vừa nhìn thấy Cố Nhã Thiển đi tới thì Tinh Tinh lập tức nhảy xuống ghế sofa chạy qua đó.
Hàn Lê cũng ngẩng đầu lên nhìn theo.
Cô nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh, cùng với một khuôn mặt xinh đẹp rất quen thuộc, Hàn Lê sững người một lát, sau đó mới choàng tỉnh đứng lên.
Tô Ngọc Kỳ nói: “Đây là vợ tôi Nhã Thiển, đây là….Hàn Lê, em gái của anh.”
Cô Nhã Thiển bước tới: “Chào cô.”
Hàn Lê nhìn cô: “Cô..”
Cô không nhớ tôi sao?
Cô nhìn thấy đáy mắt đầy xa lạ của Cố Nhã Thiển, cô ấy hoàn toàn không nhớ ra cô là ai, hơn nữa, cô ấy tên là Cố Nhã Thiển, còn người phụ nữ cô gặp ba năm trước tên là Cố Uyên.
Nhưng chính là khuôn mặt này, thật sự rất giống.
Cô nhớ không sai đâu, ban đầu Cố Uyên gửi tiền cho cô qua Alipay, chú thích tên người gửi là ‘Cố Uyên’ mà.
Nhưng mà bây giờ….
Hay cô ấy cố ý không nhận ra mình?
Bởi vì….
Mợ chủ Tô?
Nên phải bảo mật chuyện sanh non đứa trẻ.
Hàn Lê vốn cũng không muốn moi móc đời tư bí mật của người khác, cô mỉm cười nắm lấy tay Cố Nhã Thiển, ấn tượng của cô đối với Cố Uyên rất tốt, bởi vì cô rất thích gương mặt xinh đẹp của Cố Uyên nên rất để ý tới cô,cô rất thích loại con gái yếu đuối lanh lẹ như vậy.
Ăn xong cơm tối, Hàn Lê và Cố Nhã Thiển trò chuyện với nhau, bởi vì tuổi tác hai người tương đương nhau nên nói chuyện rất ăn ý.
Hàn Lê vừa gọt táo vừa hỏi: “Nhã Thiển trước đây cô có ở Thành Phố Hải Châu không?”
Cô thử thăm dò xem sao.
Cố Nhã Thiển lắc đầu: “Trước đây tôi sống ở nước ngoài.”
Nước ngoài?
Không đúng nha.
Hàn Lê nhìn cô, cô cảm giác như đáy mắt xa lạ mà Cố Nhã Thiển nhìn mình không phải giả vờ, giống như cô ấy thật sự không nhận ra mình rồi.
“Nhã Thiển, cô…cô gả cho Tô Ngọc…anh trai tôi khi nào vậy?”
“Tôi hả.” Cố Nhã Thiển mỉm cười dịu dàng, cô đưa mắt nhìn hai đứa nhỏ đang xem phim hoạt hình, bọn chúng cũng đã bảy tuổi rồi, cô nói: “Chúng tôi đã tổ chức hôn lễ cách đây không lâu, tôi và anh ấy ở bên nhau chắc cũng đã rất lâu rồi, nhưng mà ngại quá, tôi quên mất rồi.”
Hàn Lê trừng to hai mắt.
Cố Nhã Thiển mỉm cười: “Đúng, tôi bị mất trí nhớ.”
…..
9 giờ rưỡi tối, Hàn Lê nhìn Tô Ngọc Kỳ và Cố Nhã Thiển rời khỏi, cô chạy ra sân nhà họ Tô nhìn chiếc xe sang trọng màu đen từ từ mất hút trong tầm mắt.
Người làm thúc giục cô mau vào trong vì bên ngoài trời rất lạnh.
Trong lòng Hàn Lê đang có một suy nghĩ ngày càng lớn dần.
Đứa trẻ năm đó mà Cố Nhã Thiển mang trong bụng…thật ra là con của Tô Ngọc Kỳ hay bây giờ là anh trai của cô, vậy, Tô Ngọc Kỳ có biết điều đó không?
Trong phòng khách, ông bà Tô đang dặn dò người làm chuẩn bị phòng ở, thấy Hàn Lê trở về, họ cũng không giấu nổi niềm vui sướng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!