Chương 393: Hiệu sách Như Phương (1)
Thành phố Hải Châu hiếm khi thấy trời mưa cả một tuần, mưa to như trút nước, dường như cả thành phố Hải Châu đang chìm trong bể nước mưa, chậm cũng có thể thấy, ngoài cửa sổ có mưa và sương mù.
Mộc Như Phương ngồi bên cạnh giường chải đầu cho Nặc Nặc.
Chiếc kẹp tóc dâu tây mới mua, dây buộc tóc màu hồng còn có trân châu, cô bé ngoan ngoãn ngẩng đầu: “Mami, được chưa ạ”?
“Được rồi, sắp xong rồi”. Tóc của cô bé mềm mượt, rất mỏng, động tác của Mộc Như Phương dịu dàng, buộc xong sau đó kẹp tóc, cô cầm gương đưa đến trước mặt Nặc Nặc: “Nặc Nặc thật xinh đẹp”.
Ánh mắt của Nặc Nặc sáng lên: “Mami con muốn về nhà, con nhớ bà Lí rồi”.
Mộc Như Phương cũng luôn không có gặp được dì Lí, cô ngoài cách vài được gặp Nặc Nặc ra, hoặc là đi mấy siêu thị, dường như đi những nơi khác, thời gian dài nhất là mỗi ngày ở nhà, đối diện với biệt thự trống rỗng và sang trọng, rất vô lý và nhàm chán.
Cô chải tóc của Nặc Nặc, ôm Nặc Nặc vào trong lòng: “Nặc Nặc! Đợi lúc con bệnh khỏi rồi, chúng ta sẽ trở về”.
Cô nghĩ đến Đào Gia Thiên làm phẫu thuật cho Nặc Nặc.
Nhưng mà, anh sẽ đồng ý sao?
Tình trạng bây giờ của Nặc Nặc ổn định rất tốt, nhưng là phẫu thuật tim, vẫn là sớm làm đi, mới có thể cùng với sự phát triển của cơ thể dần dần bình phục.
“Mami vì sao, vì sao Nặc Nặc bây giờ không thể trở về? Vì sao không thể về nhà”. Trẻ con không hiểu: “Mami có phải chú đó không đồng ý, vì sao chú đó không đồng ý”.
Nặc Nặc còn nhỏ, tất nhiên là không hiểu sự tình bên trong.
Cô chỉ biết, chú đó rõ ràng rất tốt, nhưng mà… nhưng mà đột nhiên sẽ cảm thấy bộ dạng rất đáng sợ, vì sao chú lại thay đổi vậy.
Mộc Như Phương nhẹ nhàng thơm gò má của Nặc Nặc.
Nhìn đôi mắt sạch sẽ thanh thuần của con gái.
—-
Hôm nay cô ở bệnh viện cùng Nặc Nặc 15 phút, Diên Phong không có giục cô, Mộc Như Phương biết đây là Đào Gia Thiên ngầm cho phép, mấy ngày nay Đào Gia Thiên dường như mỗi tối sẽ về biệt thự cùng cô ăn tối, buổi tối cũng sẽ ở lại biệt thự nghỉ ngơi, lúc công việc bận sẽ ở phòng sách xử lí văn kiện.
Hai người xem ra như một cặp vợ chồng mới cưới vậy.
Diên Phong lái xe đi qua một khu trung tâm mua sắm lớn, dừng xe, quay đầu hỏi: “Mộc tiểu thư, có cần cái gì không”?
Mộc Như Phương nghĩ rồi xuống xe.
Diên Phong đưa thẻ ra: “Vậy tôi ở bãi đỗ xe đợi cô”.
Mộc Như Phương tìm một cặp kính đeo lên, sau đó đi vào bên trong trung tâm mua sắm, cô rất lâu rồi không đi nơi này, dường như giống thông khí vậy, đây dường như cô bị nhốt trong biệt thự hơn hai tháng, lần đầu tiên đến trung tâm thương mại.
Lúc bình thường, Diên Phong đều đưa cô đến cửa của một siêu thị nhỏ.
Diên Phong cũng đang giám sát cô nhưng đồng thời, anh sẽ không can thiệp cô tự do hành động trong siêu thị, cũng sẽ không theo sát cô, bởi vì chỉ cần có Nặc Nặc ở đây, Mộc Như Phương sẽ không tự mình trốn chạy.
Vẫn còn hai tuần là sinh nhật của Nặc Nặc rồi.
Cô bé ba tuổi rưỡi, còn hai tuần nữa là sinh nhật bốn tuổi rồi.
Mộc Như Phương ở khu thời trang trẻ em dạo một vòng, chuẩn bị mua cho Nặc Nặc hai bộ quần áo, đi ba bốn cửa hàng thời trang trẻ em, mua được bộ váy liền màu hồng đào và áo khoác lông cừu trẻ em màu vàng nhạt, trong lòng cô nghĩ Nặc Nặc mặc bọ quần áo này nhất định sẽ rất đẹp, lại đi một cửa hàng đồ ngọt vô cùng nổi tiếng đặt bánh sinh nhật.
Cửa hàng đồ ngọt này vô cùng hot, mà cả cả không đắt, Nặc Nặc lúc trước cực kì sô cô la của cửa hàng này, bởi vì đắt Mộc Như Phương rất ít khi mua, lần trước Mộc Như Phương được phát tiền lương mua cho Nặc Nặc một thanh sô cô la.
Bây giờ, trong tay cầm thẻ Đào Gia Thiên đưa cho, Mộc Như Phương đi vào đầu tiên chọn bánh, đặt cho Nặc Nặc bánh sinh nhật công chúa bạch tuyết, sau đó mua một hộp sô cô la.
Hai nhân viên của tiệm đang gói lại, ánh mắt không ngừng rơi trên người của Mộc Như Phương.
Hai người nhỏ tiếng trao đổi.
“Trời ơi, cô gái này có phải minh tinh không”.
“Tôi nhìn cũng giống lắm, nhưng mà có vị minh tinh nào đẹp như này, sao không nhận ra chứ, có phải là người mẫu gì không”.
Cửa hàng đồ ngọt mang mùi sữa nồng nàn, không ít khách đang chọn bánh ngọt, mặc dù là Mộc Như Phương chỉ mặc một bần quần áo rất bình thường, đeo kính không có trang điểm, màu của môi cũng là màu tự nhiên, mái tóc màu đen dài hơi xoăn sóng cũng tùy ý rơi trên vai.
Chỉ có thể nhìn thấy gò má trắng nõn.
Nhưng mà trên người có một loại khí chất đặc biệt, ting mĩ nhẹ nhàng, bóng lưng đẹp đẽ, khiến người khác tự nhiên đem ánh mắt qua đấy.
“Tiểu thư, sô cô la của cô đóng gói xong rồi”.
Phục vụ đưa thẻ với hộp giấy đã đóng gói xong, Mộc Như Phương xách đi ra ngoài.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!