CHƯƠNG 425 : TRÀ SỮA.
Buổi tối của hai ngày hôm sau, một người ám vệ tới nói với Mộc Như Phương : “ Cô Mộc, Nặc Nặc tiểu thư không sao nữa rồi, cậu chủ kêu tôi tới nói với cô để cô đừng lo lắng.”
Để cô đừng lo lắng.
Câu này là do người ám vệ tự thêm vào mà thôi.
Đáy lòng đầy lo lắng phiền muộn của Mộc Như Phương cuối cùng cũng có thể thở phào, không sao là tốt rồi, nhưng Mộc Như Phương cũng biết, bệnh tình của Nặc Nặc không thể chậm trễ hơn nữa.
Lòng bàn tay trắng bệch đang nắm chặt của cô đành vô lực buông lỏng ra.
Cô gật đầu với người ám vệ rồi quay người lại đi lên lầu.
Thời gian gần đây Đào Gia Thiên vốn không có ghé tới đây, nên Mộc Như Phương chỉ ở trong phòng đọc sách, cô gấp cuốn sách trên tay mình lại, thì vô ý bị rìa của cuốn sách cắt đứt tay, một giây sau, một đường máu đỏ tươi xuất hiện.
Cô đưa mắt nhìn vết máu trên ngón tay mình.
Nhưng cô lại không hề để ý tới nó.
Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân mình, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cô tiếp tục đọc sách, tiếp tục dán mắt ánh mắt lạnh nhạt vào từng hàng chữ, cô lướt qua hết các dòng chữ trong cuốn sách, những thứ mà cô đang đọc, vẫn là những cuốn thư tịch liên quan tới thôi miên.
Hơn nữa vì những lời nói lỡ mồm lỡ miệng của Ngu Thanh Âm lần trước.
Mất trí nhớ.
Ẩn tộc.
Hai thứ này, quả nhiên có liên quan tới nhau.
Vào lúc chạng vạng chiều, Đào Gia Thiên đột nhiên xuất hiện ở trước cửa biệt thự, anh sải đôi chân dài thẳng tắp bước vào bên trong sân.
Một người ám vệ đi tới : “ Cậu chủ.”
Đào Gia Thiên gật đầu, sau đó ném chìa khóa cho người ám vệ rồi đi thẳng vào trong nhà.
Bên trong phòng khách, đèn mở sáng rỡ.
Bởi vì bây giờ còn đang lúc hoàng hôn, nên đèn được mở sáng hết cỡ,mang lại cảm giác ấm cúng dịu dàng, cô người làm câm đi tới : “ Cậu chủ, cậu về rồi?”
Cô người làm câm có hơi bất ngờ.
Cô khươ tay múa chân ra hiệu có hơi nhanh, rõ ràng trong lòng cô đang có hơi kích động.
Đào Gia Thiên đã mấy hôm không ghé đến đây rồi.
Người đàn ông đảo mắt nhìn quanh một vòng : “ mnp đâu?”
Người làm : “ Cô ấy đang ở trong phòng sách.”
Người đàn ông sải đôi chân dài đi thẳng lên lầu, cô người làm vốn không nói được nên khi nhìn thấy Đào Gia Thiên lên lầu, cô cứ u u a a, Đào Gia Thiên quay người lại, nhìn thấy đôi mắt thanh lãnh đen láy của Đào Gia Thiên khiến cô có hơi sợ sệt, cô dùng tay ra dấu nói : “ Cậu chủ, cô Mộc hôm nay chưa có ăn gì, cô ấy nói bụng dạ cô ấy không khỏe, cậu chủ hôm nay có ở đây ăn cơm không để tôi chuẩn bị nhiều cơm hơn.”
Hàng lông mày rậm của Đào Gia Thiên có hơi nhau lại, dường như chỉ vì một câu nói của người làm.
Mộc Như Phương hôm nay chưa ăn gì.
Anh gật đầu.
Người làm lập tức mừng rỡ chạy vào trong bếp.
Đào Gia Thiên đi tới trước cửa phòng sách, trước đây anh cũng thi thoảng tới căn biệt thự ở ngoại ô này để khuây khỏa, phong cách trang trí trong phòng đọc sách này hoàn toàn đều được thiết kế dựa theo sở thích của anh, anh còn đặc biệt mời cả một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước tên là Khấu Quan Sơn.
Phong cách thiết kế với đầy tranh Sơn Thủy.
Quả thật rất đúng ý của anh.
Cho nên căn biệt thự này cũng là nơi mà trước đây anh thường hay lui tới ở nhất.
Đào Gia Thiên đẩy cửa đi vào.
Ánh nắng hoàng hôn màu cam sáng rỡ dịu dàng xuyên qua tấm cửa sổ sát đất.
Mái tóc đen dài hơi xoăn của người phụ nữ xõa ra đằng sau gáy, tấm lưng cô thì gầy gò nhỏ nhắn, cô đang ngồi trên một chiếc ghế nằm dài ở trước cửa sổ, hình như cô đã ngủ say rồi, những ngón tay thon dài của cô nhẹ nhàng rũ xuống, trên mặt đất còn lăn lóc một cuốn sách.
Đào Gia Thiên đi qua đó.
Hai hàng lông mi cong vút của Mộc Như Phương đóng chặt, dưới đôi mắt của cô lờ mờ một quầng thâm mắt, hơi thở của cô nhè nhẹ khiến hàng lông mi cũng nhẹ nhàng run lên.
Thời gian trong chớp mắt như ngưng đọng lại.
Tất cả mọi thứ xung quanh đang dường như đứng yên—-
Đào Gia Thiên khom người, ánh mắt anh dừng lại trên cuốn sách đang nằm trên mặt đất, anh nhặt nó lên rồi xem thử, là một cuốn thư tịch liên quan tới tâm lý học, trong đó có một vết gấp, là một trang liên quan về ‘ Thôi miên’, ánh mắt anh nhàn nhạt quét qua.
Ngay lập tức anh đã xem hết một trang, anh gấp cuốn sách lại.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, soi rọi lên khuôn mặt trắng nõn của Mộc Như Phương, khuôn mặt cô như một viên pha lê trong suốt, đang tỏa sáng rực rõ, Đào Gia Thiên nhìn cô, anh lâm vào trầm tư.
Một lát sau, con ngươi anh đen sầm lại, anh đưa tầm mắt dời đi nơi khác sau đó đi tới chiếc sofa bên cạnh rồi ngồi xuống, anh nhìn cuốn sách trên tay mình, bên trên có rất nhiều vết hằn, còn có vài nơi, Mộc Như Phương còn đánh dấu lại, tâm lý học sao?
Vậy mà cô ấy lại xem những loại sách này.
Anh lật ra trang đầu tiên, bắt đầu tỉ mỉ đọc, sau hai phút, người đàn ông đột nhiên đứng dậy, sắc mặt vẫn lạnh khốc y như cũ, anh đi tới chiếc giá áo bên cạnh vươn tay lấy một chiếc áo khoác xuống rồi đi qua đó đắp lên người Mộc Như Phương.
Không phải là do áo anh quá to.
Mà là do Mộc Như Phương quá nhỏ bé.
Một chiếc áo đã đắp được toàn bộ người cô.
Khuôn mặt cô bé bé nhưng tinh xảo, bàn tay thì quá nhỏ, cằm dưới thì thon thon nhọn nhọn.
Người phụ nữ này quá là gầy gò rồi.
…..
Người làm bưng một khay trà đi lên lầu, bên trên đặt một ly trà sữa, đây chính là do Mộc Như Phương căn dặn, cô Mộc dường như rất hiểu sở thích của cậu Đào.
Nhưng mà cậu Đào thích cafe mà nhỉ.
Cafe Fresh Ground.
Nhưng mà trước đây cô Mộc cũng có mua bộ đồ nấu trà sữa, cô ấy nói, cậu Đào cũng thích uống trà sữa.
Người làm bưng ly trà sữa, nhẹ nhàng gõ cửa rồi đi vào.
Trong phòng sách đầy yên tĩnh.
Dường như chỉ có tiếng thở nhè nhẹ.
Ánh đèn sáng rực.
Nhưng không chói mắt.
Hơn nữa lại mang theo cảm giác bao dung ấm áp.
Người làm nhìn thấy ngón tay trắng nõn của người phụ nữ đang rũ xuống, là cô Mộc, hình như cô ấy ngủ rồi.
Người làm cúi đầu, cẩn thận bưng khay ly trà sữa đi tới trước ghế sofa, sau đó đặt xuống, trong không khí lập tức thấm đượm mùi hương trà sữa nhà làm.
Đây là mùi yến mạch.
Cô Mộc nói…..
Cô người làm vẫn còn nhớ, cô Mộc dạy cô nấu trà sữa như thế nào, chú ý để lửa ra sao, rồi để hồng trà như thế nào, cô ấy còn nói, cậu Đào thích nhất trà sữa vị yến mạch.
Không được quá ngọt.
Nhưng mà cậu Đào bây giờ….
Người làm nhìn lên đôi mắt lạnh lẽo như băng của người đàn ông, lúc này trong lòng cô mới thấp thỏm, ngón tay bất giác run lên, người giống như cậu Đào sao lại có thể thích uống trà sữa chứ?
Cô có hơi căng thẳng, cô nhìn ngón tay thon dài đẹp đẽ của người đàn ông bưng ly trà sữa lên, trước khi anh uống, đã có hơi do dự.
Đào Gia Thiên đưa mũi ngửi lấy mùi thơm nhàn nhạt của trà sữa, mùi hương ngọt thanh mát tự nhiên, nhưng lại không làm người ta cảm thấy ngấy.
Anh hơi do dự.
Đây là trà sữa sao?
Anh vốn không thích cái này.
Anh nhấp thử một ngụm, anh sững sờ.
Tựa như một mùi vị rất quen thuộc.
Hình như trước đây anh đã từng uống rồi.
Nhưng sao anh lại có thể thích trà sữa được?
Trước đây anh có uống qua một lần, nhưng lại quá ngọt quá ngấy, nó không ngon.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!