CHƯƠNG 444: GỌI CÔ ẤY TỚI ĐÂY
Mộc Như Phương nhìn vào ánh mắt ngây thơ trong sáng của con gái.
Ánh mắt của trẻ thơ lúc nào cũng thanh khiết như nước vậy.
Không vướng một chút bụi trần.
“Nặc Nặc.”, Mộc Như Phương nhìn cô bé, tâm trạng phức tạp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: ” Nhưng mẹ không thích chú đó.”
Nặc Nặc sững sờ.
“Mẹ.”, đôi tay bé nhỏ đan vào nhau: “Nhưng mà…nhưng mà…”, giọng nói nhỏ nhẹ, hình như muốn giải thích điều gì nhưng lại nghe thấy những lời của mẹ, dù vậy con bé vẫn thấy rằng, chú đó dù có lúc hung dữ, có lúc kì lạ.
Nhưng vẫn rất tốt.
Nặc Nặc mỗi ngày không phải mong chờ mẹ đến thì là mong chờ chú đến.
Bởi vì mỗi lần chứ đến đều mang theo nhiều đồ chơi rất vui, còn cùng Nặc Nặc xem hoạt hình, đọc truyện cho Nặc Nặc nghe.
Đương nhiên, có những lúc chú rất hung dữ.
Nhưng Nặc Nặc lúc đó không dám nói.
Mộc Như Phương ôm con vào lòng, cằm để lên bờ vai nhỏ bé của con, cô biết mình làm như vậy là rất ích kỷ nhưng cô không còn cách nào khác.
Thật sự không còn cách nào khác.
Cô không muốn Nặc Nặc đối với Đào Gia Thiên có bất cứ sự dựa dẫm nào, càng không hi vọng con bé có bất kì liên hệ nào với nhà họ Đào.
Một đứa trẻ từ khi sinh ra đã không có hi vọng.
Nặc Nặc, hãy tin mẹ, mẹ sẽ đưa con rời khỏi đây.
–
Trông bệnh viện.
Đào Gia Thiên đã tỉnh lại rồi.
Thiệu Vy Vy hai mắt đỏ ửng, khuôn mặt đẫm lệ, ngồi bên cạnh giường bệnh: “Gia Thiên.”
Đào Gia Thiên ngồi dậy, dựa vào đầu giường, anh ta quen với bóng tối bao trùm trước mắt, nghe thấy giọng nói dịu dàng của một cô gái, nhưng với anh có chút xa lạ, không phải giọng khàn khàn của Mộc Như Phương, mà là một cô gái khác.
“Gia Thiên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, đều trách em, nếu không phải vì em, anh đã có thể trực tiếp cứu cô Mộc, cũng không phải gặp nguy hiểm.”, Thiệu Vy Vy nhớ lại khoảnh khắc lúc đó, chẳng khác nào tự đâm vào tim mình, cô nghĩ mình đã thắng, ở trước mặt Mộc Như Phương khoe khoang, Đào Gia Thiên đã chọn mình mà không chọn cô ta.
Nhưng cô không ngờ rằng, Đào Gia Thiên lại bất chấp hiểm nguy đi cứu Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương quan trọng đến vậy sao?
Thiệu Vy Vy rủ lông mi xuống, che đậy lòng đố kị ghen tuông của mình, lúc đó Diên Phong mở cửa bước vào, bác sỹ và hộ lý xuất hiện kiểm tra cho anh ta, dặn dò vài câu rồi ra ngoài.
Diên Phong nói: “Gia, anh còn có chỗ nào không khỏe không?”
Đào Gia Thiên lắc lắc đầu, nói với Thiệu Vy Vy: “Vy Vy, anh không sao, em về nghỉ ngơi đi.”
Thiệu Vy Vy muốn ở lại đây: “Không, Gia Thiên, em muốn ở cùng anh, nếu không em sẽ thấy không thoải mái, cũng đều là lỗi của em.”.
“Không phải do em.”, Đào Gia Thiên nghe theo hướng âm thanh “nhìn” về phía Thiệu Vy Vy, giọng nói nhẹ nhàng: “Về đi, ở đây có Diên Phong chăm sóc cho anh là được rồi.”
Thiệu Vy Vy gật đầu nhưng không cam tâm, cắn răng, giả bộ quan tâm hỏi: “Cô Mộc không sao chứ, thời gian này, anh và cô Mộc biến mất, em vẫn luôn rất lo lắng, nếu mọi người xảy ra chuyện gì, đều là lỗi của em…”
Vai cô ta khẽ run rẩy.
Nhận tất cả hết lỗi về mình.
Nhắc đến Mộc Như Phương, sắc mặt anh ta bỗng thay đổi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, vỗ vỗ tay cô ta: “Vy Vy.”, môi anh trắng bệch, sắc mặt hiện lên rõ ràng vẻ bệnh tật nhưng nói với Thiệu Vy Vy vẫn rất ôn hòa: “Không phải lỗi do em…”
Đào Gia Thiên ngẩng đầu lên, sắc mặt trở lại như bình thường, nói với Diên Phong: “Cậu tiễn Vy Vy về đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!