Chương 471: Hoa hồng
Cô không có động đậy.
Trong ánh mắt châm biếm đen thẫm của người đàn ông.
Mộc Như Phương nhếch môi, nhất định phải dùng cách này để sỉ nhục cô sao?
Lúc này Đào Gia Thiên một thân tây trang chỉnh tề cao quý ngồi trên sô pha, ánh mắt nhàn nhạt lạnh lẽo mang theo châm biếm nhìn cô, anh thích đem con mồi đặt dưới ánh mắt của mình, từ từ dày vò, anh muốn khiến người phụ nữ này cả đời này nhớ rõ, trốn chạy sẽ có kết cục như nào!
Qua hai giây.
Mộc Như Phương dần dần tháo cúc trên áo, da dẻ đột nhiên lộ ra ngoài không khí, mang theo khí lạnh, khiến cô run rẩy, khiến cô run rẩy, cô mãnh liệt cắn môi, cởi ra y phục bên ngoài, lúc này bên trong chỉ có một chiếc áo ngực màu trắng, ôm chặt vào bộ ngực căng đầy.
Cả người cô rất gầy, sống lưng có thể nhìn thấy xương lồi lên.
Nhưng mà thân hình cực kì đẹp.
Da cô trắng như tuyết, như tấm lụa thượng đẳng vậy, không có chút tì vết, Đào Gia Thiên híp mắt, anh quá hiểu thân thể của người phụ nữ này, cô quả thật khiến tất cả đàn ông vì cô mà phát điên, anh lúc đầu khuất phục trên người cô, bị cô lừa gạt cũng là bình thường.
Anh tán thưởng bộ dạng cô phóng khoáng, anh cũng rất ghét.
Bởi vì mặc dù là bộ dạng này, người phụ nữ này vẫn đẹp như vậy, đôi mắt vẫn là màu sắc thuần khiết, cô luôn dùng bộ dạng này mê hoặc đàn ông.
Ánh mắt của người đàn ông lạnh đi.
Anh lấy ra máy điện thoại: “Qua đây”.
Mộc Như Phương đột nhiên mở to mắt.
Tiếp theo là tiếng gõ cửa.
Lúc này cô gần như là lộ ra nửa thân trên, bên trong phòng sách chỉ có hai người cô và Đào Gia Thiên, nhưng mà lúc này, đột nhiên lại có người muốn vào.
Không, không muốn—
Đáy mắt cô cầu xin cũng vô ích, người đàn ông đứng dậy: “Vào đi”.
Một ám vệ cùng một nữ trung niên mặc váy dài màu đen đi vào, Mộc Như Phương ôm chặt mình, đột nhiên áo vest vứt trên mặt cô, mang theo mùi trên người của Đào Gia Thiên, cô thắt chặt áo vest, mới không có lộ ra mình.
Ám vệ không dám ngẩng đầu, liền trực tiếp rời đi.
Trung niên cười cười: “Đào tiên sinh, là cô gá này sao”?
Cô đi đến chỗ của Mộc Như Phương, hít thở nghẹt một chút, cô đây là lần đầu tiên gặp được cô gái đẹp như này, mặt như hoa đào, đôi mắt long lanh như nước, đến cả thân hình cũng là hoàn mĩ hiếm có.
Ánh mắt nhìn chiếc eo thon gọn, một tay của đàn ông là có thể ôm vừa….
Tóm lại là vưu vật hoàn mĩ.
“Cô gái này cô đừng sợ, tiếp theo tôi giới thiệu bản thân đơn giản”.
“Đừng có nhiều lời, Đại Lộ”. Đào Gia Thiên lạnh lùng nói.
Đại Lộ cười cười nói với Mộc Như Phương: “Tính cách của anh ấy thật sự rất tệ, một chút nhẫn nại cũng không có, đối với phụ nữ đẹp như này, làm sao có thể không có nhẫn nại vậy”?
Mộc Như Phương từng bước lùi xuống, cô không biết người phụ nữ này muốn làm gì.
Cô mở miệng không có cách nào phát ra tiếng.
Đại Lộ từ trong hòm lấy ra dụng cụ, là dụng cụ xăm hình, còn có bản thảo thiết kế của cô: “Đây là bản vẽ năm nay của tôi, tôi đặt cho nó một cái tên gọi là thuốc phiện hoa hồng, rất hợp với cô. Xinh đẹp mà phong tình”.
Mộc Như Phương lúc này mới hiểu ra đối phương muốn làm gì cô.
Cô không có sức mạnh kháng cự, nằm sấp trên sô pha, lộ ra da dẻ ở lưng, Đại Lộ cầm lấy kim xăm, Mộc Như Phương nắm chặt ngón tay, cô không có cách nào phát ra tiếng, vì vậy tất cả âm thanh đau khổ lúc này đều nuốt xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!