CHƯƠNG 51: ANH HỎI VỚI VẺ HUNG ÁC “CÔ ĐANG NGHĨ TỚI AI? NGHĨ TỚI TRẦN CẨM DIỄN SAO? CÔ NHÌN TRÚNG ANH TA RỒI À?”
Lúc buổi tối, mấy người bạn của Tô Ngọc Kỳ tới.
Thím Lý thu dọn bài đánh bàn, một đám người ngồi xuống trước bàn đánh bài. Cố Uyên đứng ở trên tầng, nhìn xuống cảnh tượng dưới tầng. Trong miệng người đàn ông ngậm một điếu thuốc, hơi nheo mắt cười nói với mấy người bạn.
Cố Uyên đã từng gặp mấy người bạn này trong bữa tiệc ra mắt lần trước, cô có chút ấn tượng với Mạc Kiên Trung kia.
Cô đi xuống cầu thang, mấy người đó cũng nhìn thấy cô.
Mạc Kiên Trung nhìn cô mỉm cười, tự giới thiệu mình: “Tôi từng gặp chị dâu rồi, chắc hẳn chị dâu cũng có ấn tượng về tôi chứ?”
Cố Uyên khẽ gật đầu.
Mạc Kiên Trung chỉ vào một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám bạc bên tay trái với gương mặt đẹp trai, lạnh lùng, cậu nói: “Người giống như tảng băng này là Tống Thanh Việt.” Cậu ta chỉ vào một người đàn ông trẻ tuổi bên kia và nói với cô: “Người này là Đường Cảnh Ngọc.”
Tống Thanh Việt chỉ khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt tiếp tục quay lại trên bàn đánh bài, quả nhiên là một tảng băng.
Ngược lại, Đường Cảnh Ngọc kia híp đôi mắt đào hoa lại cười nói: “Chị dâu, tôi tự giới thiệu, tôi chính là Đường Cảnh Ngọc được vô số các cô gái ở thành phố Hải Châu si mê. Chị dâu cứ theo anh ba, gọi tôi “Lục” là được, không cần khách sáo.”
Tô Ngọc Kỳ cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Cố Uyên khẽ gật đầu, sau đó cầm đĩa hoa quả đi tới. Mấy người đều đang đánh bài, cô tìm một cái bàn vuông mang qua, đặt đĩa đựng hoa quả lên trên bàn. Cô nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ đang hút thuốc lá, còn rút rất nhiều.
Cô lại cầm một cái gạt tàn trên bàn trà qua.
Tô Ngọc Kỳ sờ một quân bài, trong không khí ngoại trừ mùi thuốc lá, còn có mùi thơm thoang thoảng trên người phụ nữ. Anh nheo mắt và hít một hơi, chỉ cảm thấy nó dường như xông vào trong lồng ngực: “Đừng ở trước mặt làm chướng mắt tôi.”
Động tác của Cố Uyên chợt dừng lại.
Bầu không khí có phần gượng gạo.
Mạc Kiên Trung mỉm cười nói với Cố Uyên: “Chị dâu, tính tình anh ba như vậy, chị đừng để ý làm gì.”
Đường Cảnh Ngọc cũng nói: “Đúng, đúng, chị dâu đừng để bụng.”
Cố Uyên cong khóe môi: “Mọi người chơi đi, tôi đi xem thím Lý nấu ăn thế nào.”
Cô xoay người rời đi. Khi đi vào phòng bếp và đóng cửa lại, cô mơ hồ nghe người đàn ông ấy nói một câu.
“Gọi loạn gì chứ!”
Ý là cô không xứng với tiếng gọi “chị dâu” này.
Trong phòng bếp, thím Lý đang bận.
Cố Uyên rửa sạch tay lại nhặt rau giúp thím Lý.
Thím Lý nói: “Mợ chủ, ở đây đầy mùi dầu mỡ, cô ra ngoài cùng với đám người cậu chủ đi.”
Cố Uyên lắc đầu và đeo tạp dề lên, thấy thím Lý quá bận rộn, cô lại qua xào rau giúp.
Cô chỉ biết làm vài món ăn gia đình thôi.
Thím Lý kinh ngạc nhìn “Lưu Thanh Vũ”, dường như không ngờ được cô là con gái nhà giàu mà cũng biết nấu cơm, sau đó trong mắt hiện ra ý cười. Cô gái dịu dàng, lương thiện lại biết nấu ăn giống như mợ chủ thì thật sự không nhiều đâu.
Cậu chủ chắc chắn sẽ dần dần thích mợ chủ thôi.
Kim đồng hồ chậm rãi chỉ về phía bảy giờ.
Reng, reng, reng, reng, tiếng chuông cửa vang lên.
Cố Uyên ở trong phòng bếp cũng nghe thấy được.
Cô lau tay và đi ra khỏi phòng bếp, liếc nhìn vào trong phòng khách. Mấy người đàn ông đang mải đánh bài nên căn bản không nghe thấy tiếng chuông cửa. Cố Uyên đi tới cửa và mở ra, thấy có hai người trẻ tuổi đang đứng ở trước cửa. Một người thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đầu đội mũ lưỡi trai và mặc quần áo thể thao trông rất thoải mái. Một người đàn ông khác…
Cố Uyên hơi kinh ngạc: “Là anh à?”
Người đàn ông này hình như là…
Sở dĩ Cố Uyên nhớ người đàn ông trước mắt này là vì buổi sáng cô vừa tới bệnh viện, người này chính là bác sĩ trẻ tuổi đã cắt chỉ giúp cô.
Trần Cẩm Diễn hình như cũng không ngờ được mình lại gặp cô bệnh nhân thú vị buổi sáng ở đây. Trong đáy mắt anh ta thoáng có ý cười. Nếu không phải nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu gào của Đường Cảnh Ngọc, anh ta còn thật sự hoảng hốt, cho rằng mình đi nhầm nhà đấy: “Chị dâu…”
Cố Uyên khẽ gật đầu, không ngờ người bác sĩ này cũng là bạn của Tô Ngọc Kỳ. Cô nghiêng người, tránh đường cho anh ta bước vào.
Trần Cẩm Diễn chỉ vào cậu thiếu niên bên cạnh nói: “Đây là em trai tôi, Vũ Trung.”
Cậu thiếu niên đẹp trai nhìn Cố Uyên. Cô khẽ cười một tiếng, đôi mắt cong lên đầy vẻ dịu dàng, trên người buộc tạp dề màu hồng nhạt càng làm tôn lên làn da đã vốn trắng mịn của cô. Gương mặt của cậu thiếu niên bướng bỉnh chợt đỏ bừng.
Trần Vũ Trung cúi đầu nói: “Anh, em đi tìm đám anh Cảnh Ngọc chơi đây.” Cậu ngẩng đầu liếc nhanh về phía Cố Uyên rồi vội vàng đi vào trong.
Trần Cẩm Diễn đứng ở cửa nhưng không đi vào trong, cúi đầu ho khan một tiếng: “Thật là trùng hợp nhỉ!”
Cố Uyên cũng thấy rất bất ngờ. Cô giơ tay lên vén mấy sợi tóc rơi trên mặt, khẽ gật đầu.
Tô Ngọc Kỳ đứng dậy nhường chỗ cho Trần Vũ Trung, hút một hơi thuốc rồi hỏi có chút mơ hồ: “Anh cậu đâu rồi?”
Trần Vũ Trung chỉ ra cửa, một lòng một dạ tập trung vào trên bàn đánh bài.
Đường Cảnh Ngọc nhìn về phía cửa hô to: “Anh Cẩm Diễn, anh mau tới đây đi. Anh ba không chơi, đang thiếu người đây này.”
Tô Ngọc Kỳ đi vài bước về phía trước, vừa lúc có thể nhìn thấy chỗ cửa, ánh mắt chợt trầm xuống, gương mặt đẹp trai cũng đen lại.
Người phụ nữ với dáng vẻ thanh tao buộc tạp dề màu hồng đang cười khẽ. Còn người anh em tốt của anh, Trần Cẩm Diễn lại đứng ở bên cạnh cô. Cô cười rất vui vẻ, nói gì đó với anh ta, anh ta cũng cười.
Nhìn “Lưu Thanh Vũ” cười mà đôi mắt cong lên giống như vầng trăng lưỡi liềm vậy.
Cô dịu dàng nhìn Trần Cẩm Diễn, gương mặt thoáng ửng hồng.
Trong lòng người đàn ông thầm mắng một câu.
Má nó, còn cười.
Khi người phụ nữ này cười đúng là quá cám dỗ.
Tại sao anh không thấy cô cười ở trước mặt anh như vậy? Cả ngày chỉ thấy cô lộ ra vẻ mặt oan ức ở trước mặt anh, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng nói không xong, vậy mà ở trước mặt người đàn ông khác thì cười vui vẻ như vậy.
Mẹ nó, không thấy hồn của Trần Cẩm Diễn cũng sắp bị câu đi mất rồi sao?
“Đứng ở trong đó làm gì, qua tẩy bài cho tôi đi!” Tô Ngọc Kỳ bước tới vài bước, giơ tay nắm chặt lấy cổ tay nhỏ nhắn của người phụ nữ và kéo mạnh về phía trước.
Bước chân của người đàn ông rất dài.
Một bước của Cố Uyên không đuổi kịp nên hơi lảo đảo.
Cô khẽ kêu lên một tiếng: “Ngài Tô…” Vẻ mặt anh thoạt nhìn không tốt, Cố Uyên đã cố gắng giảm xuống cảm giác tồn tại của mình, sao vẫn còn chọc cho anh mất hứng được chứ.
Tô Ngọc Kỳ trừng mắt nhìn cô. Vừa rồi người phụ nữ này còn cười nói với người anh em tốt của anh, làm cho anh em tốt của anh chết mê chết mệt, bây giờ trái lại nhìn mình với vẻ mặt uất ức như vậy.
Tô Ngọc Kỳ giơ tay nắm lấy áo của Trần Vũ Trung, nhấc cậu ta lên, hất cằm về phía Trần Cẩm Diễn phía sau lưng: “Đến đây chơi cùng đi.”
Trần Vũ Trung liếc nhìn Tô Ngọc Kỳ, cậu thấy không có chỗ cũng không dám tranh luận, hầm hừ đi vào bên trong phòng khách chơi game.
Trần Cẩm Diễn khẽ sờ mũi, mỉm cười đi tới và ngồi xuống trước bàn chơi bài.
Ánh mắt Đường Cảnh Ngọc nhìn Tống Thanh Việt ngồi ở bên tay trái mình nhưng Tống Thanh Việt không để ý. Đường Cảnh Ngọc lại nhìn sang Mạc Kiên Trung: “Xảy ra chuyện gì vậy? Anh Trung, sao em có cảm giác bầu không khí không đúng thế?”
Mạc Kiên Trung nhướn mày: “Cậu còn cảm giác được, cậu nghĩ rằng tôi mù sao?”
Đường Cảnh Ngọc: “Không khác là bao đâu.”
Mạc Kiên Trung: “…”
Muốn đứng lên bóp chết tên này quá.
Tô Ngọc Kỳ bỏ tay của Cố Uyên ra, mí mắt hạ xuống, trên gương mặt điển trai không lộ cảm xúc gì. Đường Cảnh Ngọc rút điếu thuốc từ trong bao thuốc lá đưa qua. Người đàn ông ngậm điếu thuốc giữa hai cánh môi mỏng.
Trần Cẩm Diễn liếc nhìn gạt tàn thuốc bên cạnh Tô Ngọc Kỳ đã đầy đầu thuốc lá, dù sao cũng là bác sĩ nên anh ta ít nhiều vẫn có chút bệnh nghề nghiệp: “Anh ba bớt hút một chút đi.” Anh ba bình thường không nghiện thuốc lá lắm, sao hôm nay hút nhiều thế.
Đôi môi của người đàn ông ngậm điếu thuốc, hàm hồ đáp một tiếng.
Anh nhìn sang người phụ nữ đứng ở bên cạnh mình nói: “Châm thuốc cho tôi.”
Cố Uyên cảm thấy Trần Cẩm Diễn nói rất đúng, hút thuốc không tốt cho sức khỏe. Cô cầm bật lửa mà cảm giác cái lạnh của kim loại, cô lại nhìn những mẩu thuốc lá, tàn thuốc lá chất đầy trong gạt tàn thuốc.
Sao anh hút nhiều thế?
Có phải là vì cô không?
Có phải bởi vì có thím Lý ở đây, mỗi ngày anh đều phải quay về nhìn mặt cô, cho nên… mới mất hứng như vậy không?
Cố Uyên cầm bật lửa nhưng không có động tác tiếp theo.
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Bảo cô châm lửa thôi, dây dưa mãi như vậy là sao? Động tác nhanh một chút đi.”
Đường Cảnh Ngọc ngồi bên cạnh thấy Tô Ngọc Kỳ sắp nổi giận thì móc bật lửa từ trong người ra, bật lửa và đưa ngọn lửa màu xanh lam tới gần anh: “Anh ba, để em, để em.”
Tô Ngọc Kỳ ném quân bài trong tay xuống bàn, trừng mắt nhìn Đường Cảnh Ngọc. Đường Cảnh Ngọc sợ đến mức vội rụt tay về. Mẹ nó, rốt cuộc là ai chọc anh ba vậy? Anh ba mà tức giận, mấy người bọn họ cũng không chịu nổi đâu.
Tô Ngọc Kỳ nhếch mép cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Cố Uyên, đôi môi mỏng sẽ thốt ra một tiếng “A”, giọng nói lạnh như muốn thấu xương: “Sao vậy, tôi không nhờ được cô sao?”
Cố Uyên khẽ cắn môi, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, trong lòng cô hơi run rẩy nói: “Tôi thấy bác sĩ Trần nói rất đúng. Hôm nay anh đã hút nhiều rồi, hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
“Chuyện của tôi còn chưa tới phiên cô quản đâu.”
Trong nháy mắt bầu không khí trở nên căng thẳng.
Cố Uyên cố gắng mỉm cười. Trần Cẩm Diễn thấy thế dường như muốn mở miệng khuyên Tô Ngọc Kỳ nhưng cô đã nhìn anh ta và lắc đầu, ra hiệu cho anh ta không cần lo.
Trần Cẩm Diễn thấy vẻ cầu xin trong đôi mắt sáng lấp lánh của Cố Uyên thì ngẩn người ra, sau đó khẽ gật đầu.
Tô Ngọc Kỳ cười lạnh nhìn Cố Uyên và Trần Cẩm Diễn. À… ở trước mặt anh còn mắt qua mày lại, xem anh là người mù sao?
Anh còn ngồi ở đây mà người phụ nữ này đã bắt đầu dụ dỗ người anh em của anh rồi.
Cô ta giả vờ oan ức cho ai xem chứ?
Mạc Kiên Trung liếc nhìn Đường Cảnh Ngọc. Cậu xem như đã hiểu rõ tại sao bữa cơm này anh ba lại tự nhiên tức giận như vậy rồi. Là bởi vì chị dâu…
Đường Cảnh Ngọc nhìn Mạc Kiên Trung và cúi đầu mở ứng dụng tin nhắn kéo Mạc Kiên Trung qua nhóm trò chuyện: “Anh Trung, anh ba làm sao vậy, chẳng khác nào thùng thuốc súng, châm cái liền nổ.”
Mạc Kiên Trung: “Cậu đúng là mắt mù.”
Như vậy cũng nhìn không rõ.
Đường Cảnh Ngọc bắt đầu mở ra bản lĩnh đấu võ mồm của mình, lấy ra biểu cảm cầu bao nuôi: “Cầu xin anh Trung chỉ dạy cho.”
Một giây tiếp theo, Tống Thanh Việt vào trong nhóm trò truyện.
“Tôi đoán là anh ba ghen.”
Đường Cảnh Ngọc: “Con mẹ nó.”
Mạc Kiên Trung gửi tới một câu: “Chẳng biết tại sao anh ba lại ghen, hơn nữa còn ghen linh tinh. Anh Cẩm Diễn có lòng tốt khuyên một câu, vậy mà lại làm cho anh ba bùng nổ luôn. Các người có ai ngẩng đầu nhìn xem mặt anh ba có phải còn đen hơn không, nhìn cũng dọa chị dâu rồi.”
Tống Thanh Việt: “Tôi chụp màn hình, các người lén nói anh ba mù.”
Một giây tiếp theo, hệ thống nhắc nhở Tống Thanh Việt rời khỏi nhóm trò truyện.
Mạc Kiên Trung: “…”
Đường Cảnh Ngọc lập tức phủi sạch quan hệ: “Anh Trung, vừa rồi là anh nói anh ba mù, không liên quan tới em. Em cũng chụp màn hình, anh đừng mong đổ tội được cho em.”
Một giây tiếp theo, Đường Cảnh Ngọc ra khỏi nhóm trò chuyện.
Mạc Kiên Trung: “… Má nó….”
Cậu quen biết đều là một đám… chó gì vậy…
“Cậu chủ, mấy món này là do mợ chủ nấu đấy, cậu chủ nếm thử đi.”
Trong phòng ăn, thím Lý chỉ vào mấy món ăn, vui mừng nói với Tô Ngọc Kỳ. Người đàn ông chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng, nhưng ánh mắt thậm chí không hề nhìn mấy món ăn này.
Trong lòng Cố Uyên vốn còn mong đợi.
Cô không biết mấy món mình làm có hợp khẩu vị của anh không.
Anh có thể thích không?
Tô Ngọc Kỳ nói với thím Lý: “Thím Lý ngồi xuống đi, chúng ta cùng ăn cơm.”
Thím Lý xua tay: “Tôi đang bận hầm canh trong phòng bếp, tôi đi xem đã. Các cô cậu cứ ăn trước đi.”
Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ. Ba món ăn ở trước mặt anh đều do cô làm. Thím Lý đặc biệt đặt ở gần anh, anh giơ tay là có thể gắp được, liếc mắt là có thể nhìn thấy. Nhưng từ đầu tới cuối bữa, anh không hề ăn lấy một miếng.
Cố Uyên đã hỏi qua thím Lý, thím Lý nói anh không thích ăn ngọt nên cô làm món sườn ướp tỏi.
Vẻ chờ mong trong mắt cô dần dần biến mất. Cô nắm chặt đôi chiếc đũa và ăn cơm trong bát.
Trần Cẩm Diễn gắp một miếng sườn ướp tỏi: “Ừ, ăn ngon thật, chị dâu nấu ăn rất ngon.”
Cố Uyên khẽ cười, trên gương mặt lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ: “Cảm ơn.”
Trần Vũ Trung cũng gắp một miếng: “Ừ, ăn rất ngon.”
Tô Ngọc Kỳ vẫn im lặng, ánh mắt tối lại và siết chặt chiếc đũa. Má nó, người phụ nữ này còn cười nữa. Ăn một bữa cơm còn không quên dụ dỗ bạn anh.
Cô ta không chịu nổi cô đơn như vậy à?
Đường Cảnh Ngọc sớm đã muốn ăn, nhất là món sườn ướp tỏi này có màu thật mê người, chỉ nhìn thôi cũng biết là ăn ngon rồi, nhất là mùi thơm thoang thoảng chui vào trong mũi anh ta. Nghe Trần Cẩm Diễn nói ăn ngon, anh ta đã không chịu nổi nữa rồi.
Mạc Trung Kiên nháy mắt ra hiệu với anh ta: “Cậu có gan thì ăn đi, không sợ anh ba xem cậu là bao cát à.”
Đường Cảnh Ngọc khiếp sợ, nhìn sang Tống Thanh Việt: “Anh Việt, hay là anh ăn trước một miếng đi.”
Tống Thanh Việt uống một ngụm canh gà với động tác tao nhã, không nhìn anh ta.
Cố Uyên ăn mấy miếng cơm thì cảm thấy bụng dưới không được thoải mái. Cô tính toán thời gian, chắc là sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi. Mỗi lần đến tháng, cô đều đặc biệt không thoải mái, nhất là lần trước rất đau. Chắc là vì mấy tháng này cô dùng thuốc tránh thai.
Tay Cố Uyên cầm bát có hơi run rẩy, sắc mặt chợt trắng bệch. Cô đứng lên: “Tôi ăn no rồi, đi lên trước đây. Mọi người cứ ăn từ từ.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lại nhìn nửa bát cơm còn lại trong bát cô và khẽ mím môi.
Cố Uyên thay quần áo, ôm bụng mệt mỏi nằm ở trên giường.
Cô thật sự cảm thấy bụng mình đau như sắp nổ tung rồi!
Lúc này mới là ngày đầu tiên, ngày mai, ngày mốt thì phải làm thế nào đây?
Nằm trên giường một lúc, Cố Uyên chậm rãi ngồi dậy, dùng ngón tay vuốt lại mái tóc dài, sau đó lấy từ trong túi ra một sợi dây chun, tùy ý buộc tóc lên, búi thành một búi tròn.
Cô đi xuống cầu thang.
Cố Uyên nhìn thấy Trần Vũ Trung nằm sấp ở trên sofa ngủ, thím Lý cầm một cái chăn len vội tới đắp cho cậu ta.
Thím Lý nói với Cố Uyên: “Mợ chủ, tôi làm bánh quy bơ, cô đưa vào cho cậu chủ đi. Đám người cậu chủ đang uống rượu.”
Cố Uyên đi vào phòng bếp cầm hộp bánh quy mới nướng và đi tới nhà ăn.
Mấy người bọn họ đã ăn cơm xong, còn đang uống rượu. Cố Uyên liếc nhìn, thấy đĩa sườn vẫn còn đầy. Ngoại trừ Trần Cẩm Diễn và Trần Vũ Trung ăn một miếng lúc đầu, những người khác đều chưa từng ăn qua. Còn có hai món ăn khác, Tô Ngọc Kỳ thậm chí không thèm nhìn nữa.
Cô cầm bánh quy đi tới và đặt xuống: “Thím Lý làm bánh quy, mọi người nếm thử đi.”
Tô Ngọc Kỳ uống một hơi cạn chất lỏng trong cốc thủy tinh, nhìn người phụ nữ đi tới. Cô vốn xõa tóc lúc này đã búi lên, để lộ ra cái trán trắng mịn, trơn bóng, mặc một chiếc áo len màu đen cổ chữ V làm lộ ra phần cổ tinh tế cùng một phần da mịn màng, trắng nõn ở trước ngực, dưới ánh đèn dường như sáng lên, thật sự làm người ta thấy chói mắt.
Anh thấy Trần Cẩm Diễn nhìn chăm chú vào trên người cô vài giây.
Chiếc áo len ôm lấy người làm lộ ra đường cong đầy đặn trên ngực của người phụ nữ, còn có thắt lưng nhỏ nhắn. Tay áo len của cô được xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay rất trắng lại rất gầy.
Mẹ nó, người phụ nữ này gầy thì gầy nhưng dáng người quá tuyệt.
Chiếc áo len màu đen càng làm tôn lên màu da của cô, gương mặt tươi cười cũng như đang phát sáng. Người đàn ông thấy ánh mắt của Trần Cẩm Diễn nhìn tới trên người cô, trong lòng thầm mắng một câu.
Người phụ nữ này không thể mặc quần áo bình thường một chút sao?
Cổ họng Tô Ngọc Kỳ vẫn còn hơi nóng của rượu, hầu kết chuyển động. Anh đứng lên lôi Cố Uyên đi thẳng ra khỏi nhà ăn, lại kéo tay cô đi lên trên tầng.
Cố Uyên sức nhỏ không bằng anh.
Cô bị anh kéo sau lưng, lôi lên cầu thang lên tầng.
Người đàn ông nghe được giọng nói rất khẽ, dịu dàng lại lo lắng gọi anh: “Ngài Tô, Ngài Tô.”
Tô Ngọc Kỳ kéo cô vào phòng ngủ và rít lên trong cổ họng: “Thay áo.”
Cố Uyên không hiểu có chuyện gì xảy ra. Cô nhìn áo của mình. Rất ổn mà? Áo len màu đen cổ chữ V.
Chẳng lẽ nó làm cho anh thấy mất mặt sao?
Nhưng áo này rất bình thường.
Cố Uyên nhìn người đàn ông đang tức giận thì mím môi và mở tủ quần áo ra. Người đàn ông đi nhanh tới, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo len cao cổ rộng thùng thình, ném vào trên mặt Cố Uyên, giọng nói có chút thô lỗ: “Mặc cái này!”
Cố Uyên cầm áo đi vào phòng vệ sinh để thay. Khi cô đi ra thì Tô Ngọc Kỳ đã không còn ở trong phòng ngủ nữa. Cô thật sự không biết mình làm gì không tốt lại chọc cho anh mất hứng.
Dường như cô…. làm bất cứ điều gì cũng sẽ chọc cho anh không vui.
Cố Uyên à Cố Uyên, mày thật vô dụng.
Mười một giờ đêm, thím Lý đi ra ngoài bỏ rác.
Mấy người Tô Ngọc Kỳ đang đánh bài. Cố Uyên đi xuống cầu thang lại nghe được giọng nói của Trần Vũ Trung. Cậu đã tỉnh dậy: “Anh Cảnh Ngọc, anh mà thua nữa thì ngay cả quần cũng mất đấy.”
Tiếp theo là tiếng cười của mấy người khác.
Cố Uyên đi tới nhà ăn, thấy thức ăn còn lại không nhiều, gần như đều bị thím Lý đổ sạch. Trên bàn cơm chỉ còn có ba đĩa thức ăn do cô làm, bởi vì không ai ăn mấy nên còn nguyên cả đĩa.
Cố Uyên cảm thấy mũi chua xót.
Cô đi tới, cầm đĩa sườn đổ vào trong thùng rác, cô cũng đổ luôn mấy đĩa thức ăn khác nữa.
Cô dường như đã thật sự không chịu nổi nữa rồi.
Cổ họng Cố Uyên nghẹn ngào, nước mắt thoáng cái lập tức rơi xuống.
Tô Ngọc Kỳ bảo Trần Vũ Trung chơi thay anh rồi đứng dậy, đi ra ban công để hút điếu thuốc. Khi đi qua cửa phòng bếp, anh nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của người phụ nữ.
Vai cô run rẩy.
Cô quay lưng về phía anh và khẽ nghẹn ngào.
Tô Ngọc Kỳ giơ tay kéo cổ áo, cố ép xuống buồn bực trong lòng. Nhìn người phụ nữ này khe khẽ khóc như vậy, sắc mặt anh trầm xuống, dường như có thể ngưng tụ ra sương lạnh rồi.
Anh lại đi tới ban công, mở cửa ra và muốn hút điếu thuốc mới phát hiện trong bao thuốc lá đã không còn điếu nào. Anh nhìn thấy người phụ nữ kia khóc, trong lòng tự nhiên thấy không được thoải mái.
Dường như có gì đó nghẹn lại khiến anh vừa buồn chán lại vừa phiền não.
Mẹ nó, gặp ma rồi sao?
Gần mười hai giờ đêm, bọn họ mới đánh xong bài. Tống Thanh Việt đứng lên. Anh ta uống ít rượu nhất, nói với Cố Uyên: “Chị chăm sóc tốt cho anh ba nhé.” Anh ta dừng lại một lát mới nói thêm một câu: “Tối nay anh ấy uống hơi nhiều.”
Cũng không biết làm sao mà anh lại uống hết chén này tới chén khác.
Cố Uyên nhìn người đàn ông đang dựa vào trên sô pha, đã say tới mức mơ hồ rồi. Cô khẽ gật đầu: “Mọi người đi đường chậm một chút.”
Tống Thanh Việt: “Ừ” một tiếng.
Anh ta nhìn Cố Uyên, cảm thấy Lưu Thanh Vũ này nhìn còn thuận mắt hơn Tống Ánh San nhiều, nhưng anh ba lại không thích cô.
Cố Uyên đi qua đỡ Tô Ngọc Kỳ.
Tống Thanh Việt gọi điện thoại cho trợ lý, bảo trợ lý tới đỡ Mạc Kiên Trung, anh ta đỡ Đường Cảnh Ngọc rời khỏi khu biệt thự Ngân Phong.
Thím Lý đã đi nghỉ.
Cố Uyên đỡ Tô Ngọc Kỳ chật vật đi lên cầu thang, bụng dưới đau quặn từng cơn nhưng cô vẫn cố cắn răng chịu đựng.
Tô Ngọc Kỳ say nhưng không say đến mức mê man.
Cánh tay thon dài của người đàn ông khoác trên vai của người phụ nữ tuột xuống, ôm lấy thắt lưng của cô. Mẹ nó, thắt lưng này thật nhỏ. Anh ép cô đến góc tường.
Mùi rượu nồng nặc trên thân người đàn ông phả vào trên mặt cô.
Cố Uyên đẩy vào ngực của người đàn ông: “Ngài Tô, anh say rồi.”
Người đàn ông cúi đầu, muốn che đi đôi môi mê người này. Cố Uyên theo bản năng hơi nghiêng mặt để tránh đi. Tô Ngọc Kỳ hình như hơi tức giận, nắm chặt lấy cằm của cô với vẻ hung ác, không cho cô nhúc nhích,
Anh tìm chính xác đôi môi mềm mại của người phụ nữ, sau đó cắn xé một cách tàn nhẫn.
Anh cuốn lấy đầu lưỡi của cô, hôn đến lưỡi cô cũng tê dại. Cố Uyên vỗ vào sau lưng của người đàn ông.
Cô không biết người đàn ông này đã hôn mình bao lâu. Mỗi khi cô sắp không thở nổi, anh sẽ thả cô ra một chút. Cô vừa hít thở được một lát thì anh lại một lần nữa bịt kín môi cô, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Nụ hôn của anh còn mang theo hơi rượu, thật hung hăng cũng rất ngang ngược.
Cố Uyên chỉ cảm thấy đôi môi mình cũng bị đau rồi.
Cố Uyên nhớ tới đêm hôm đó, vào bốn năm trước khi anh say rượu cũng hôn cô tàn nhẫn như vậy, cướp đi tất cả hơi thở của cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!