CHƯƠNG 53: NGƯỜI KHÁC BẮT NẠT CÔ, CÔ CỨ ĐÁNH TRẢ, ĐÁNH CHẾT ĐÃ CÓ TÔI GÁNH VÁC CHO CÔ
Cố Uyên rời khỏi chùa Tịnh Vân và chờ ở cửa.
Cô ngồi ở trên ghế nghỉ bên cạnh cửa, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, cảm giác mệt mỏi từ trong cơ thể ra.
Nhất là bụng cô cứ đau thắt từng cơn.
Khi cô còn học cấp ba đã gặp Hạ Cường Nam, giữa bọn họ vốn chỉ có lời thề mong manh. Lúc đầu, khi anh ta rời đi, Cố Uyên đã từng oán giận.
Nhưng sau đó, Cố Uyên suy nghĩ cẩn thận lại.
Con người ai chẳng muốn đi tới chỗ cao hơn.
Hạ Cường Nam muốn theo đuổi cuộc sống tốt hơn cũng không có gì sai. Giữa bọn họ vốn không ai nợ ai cả.
Chỉ có thể nói anh ta đã mang tới cho cô ánh sáng tốt đẹp thuở thiếu thời.
“Mợ chủ Tô.” Giọng nói của một người phụ nữ truyền tới.
Cố Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy Sở Thanh Tú mặc chiếc váy ren màu trắng, đi tới với dáng vẻ thục nữ.
Cố Uyên giơ tay lên khẽ day trán. Cô không tin vào chuyện ngẫu nhiên gặp mặt gì đó: “Cô Sở, có chuyện gì sao?”
Lần đầu tiên Sở Thanh Tú nhìn thấy Lưu Thanh Vũ này đã rất không thích rồi. Chẳng qua chỉ là con gái của một tên nhà giàu sổi leo lên cành cao nhà họ Tô này mà thôi. Lại thêm Hạ Cường Nam dường như có tình cảm khác thường với Lưu Thanh Vũ, làm cho cô ta càng ghét Lưu Thanh Vũ hơn.
Nhưng ai bảo Lưu Thanh Vũ là vợ của Tô Ngọc Kỳ, cho dù Sở Thanh Tú có không thích thế nào đi nữa, cũng không dám biểu hiện ra mặt.
“Mợ chủ Tô, cô cũng tới chùa Tịnh Vân thắp hương sao? Cô có nhìn thấy Cường Nam không? Hôm nay anh ấy đi với tôi, tôi vừa xin săm cho mẹ, bây giờ không biết Cường Nam đi đâu. Mợ chủ Tô có nhìn thấy không?” Sở Thanh Tú gọi điện thoại cho Hạ Cường Nam nhưng anh ta không nghe máy. Cô ta lại gọi điện thoại cho trợ lý của anh ta, trợ lý ấp a ấp úng. Sở Thanh Tú uy hiếp trợ lý nói nếu không nói thật sẽ đuổi việc. Lúc này trợ lý mới nói là hình như nhìn thấy tổng giám đốc Hạ và mợ chủ Tô ở trong đình.
Sở Thanh Tú tức sắp nổ phổi nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, ai bảo nhà họ Tô có quyền thế ngập trời.
Cố Uyên chỉ cảm thấy như có con ruồi vo ve ở bên tai, rất phiền: “Cô Sở, chồng chưa cưới của cô ở đâu, tôi làm sao biết được.”
Sở Thanh Tú nghiến răng nói: “Mợ chủ Tô, nếu cô biết Hạ Cường Nam là chồng chưa cưới của tôi thì làm phiền cô cách xa anh ấy một chút. Chắc hẳn ngài Tô cũng không thích nhìn thấy vợ mình qua lại quá gần gũi với người đàn ông khác đâu.”
“Cô hẳn phải nói những lời này với chồng chưa cưới của mình mới đúng!” Cố Uyên thản nhiên nói.
Vẻ mặt Sở Thanh Tú cứng đờ. Từ nhỏ đến lớn cô ta luôn nghĩ mình hơn hẳn người khác, làm cho cô ta cảm thấy loại phụ nữ như Lưu Thanh Vũ không thể nào so sánh được với mình: “Lưu Thanh Vũ, đừng thấy người ta cho cô chút mặt mũi lại không biết xấu hổ, không phải chỉ là con của một gia đình giàu sổi thôi sao? Cô còn thật sự cho rằng gả vào nhà họ Tô, thành mợ chủ nhà họ Tô là có thể coi trời bằng vung à? Cho dù cô có mặc quần áo sang trọng, đắt tiền thì cũng không che giấu được vẻ quê mùa trong người đâu. Xem ra cô sống ở nhà họ Tô cũng không được tốt lắm, cho nên mới muốn dụ dỗ Cường Nam…”
Cố Uyên thật sự rất chán ghét loại người cố tình gây sự này, nhất là nhìn vẻ mặt của Sở Thanh Tú, cô lại chẳng muốn nói thêm một câu nào nữa. Nói chuyện với người như thế, quả thật chính là… sự sỉ nhục.
Cô đứng lên và muốn rời đi.
Bụng đau không chịu nổi khiến Cố Uyên chỉ muốn nghỉ ngơi một lát thôi.
Sở Thanh Tú lại không chịu buông tha, cứ nắm lấy cánh tay của cô, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của “Lưu Thanh Vũ”, trong lòng ghen ghét nói: “Thế nào, Lưu Thanh Vũ, cô bị tôi nói trúng nên chột dạ à…”
Cố Uyên hất tay của Sở Thanh Tú ra, móng tay của cô ta rạch một đường đỏ trên cánh tay của cô.
“Nếu Hạ Cường Nam là chồng chưa cưới của cô, vậy làm phiền cô trông coi anh ta cho kỹ vào, đừng có không tìm được anh ta lại đến chỗ tôi sủa loạn.” Một giọng nói trầm lại lạnh lùng truyền tới. Người đàn ông đi nhanh qua, chắn ở trước mặt Cố Uyên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Thanh Tú: “Cô nghe rõ ràng lời tôi nói rồi chứ?”
Vẻ mặt Sở Thanh Tú lúc đỏ lúc trắng nhìn Tô Ngọc Kỳ. Người đàn ông này nói cô ta là… chó điên à?? Cô ta đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy đâu. Cô ta là con gái cưng nhà họ Sở, từ nhỏ đến lớn không có người nào dám nói với cô ta như vậy. Nhưng lúc này, Sở Thanh Tú nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt của người đàn ông trước mặt thì co rúm người lại.
Cô ta trừng mắt với Lưu Thanh Vũ, tức giận giậm chân rời khỏi.
Cố Uyên cũng không ngờ được Tô Ngọc Kỳ lại tự nhiên ở đây.
Anh còn nói giúp cô nữa…
Anh vừa nói Sở Thanh Tú… sủa loạn.. Còn thật sự mắng người mà không nói tục.
“Ngài Tô, sao anh lại tới đây?”
“Sao tôi không thể tới chứ?” Tô Ngọc Kỳ cúi đầu nhìn Cố Uyên. Người phụ nữ này có một gương mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, giọng nói vừa mềm mỏng lại dịu dàng, thảo nào nói không lại người khác, như vậy mà không chịu thiệt mới là lạ. Dáng vẻ gầy gò, yếu ớt giống như gió thổi qua liền ngã vậy.
Loại phụ nữ này thật sự rắc rối.
Nếu không phải vừa nghe được những lời cô nói với Hạ Cường Nam, nếu như cô dám có quan hệ với Hạ Cường Nam, anh chắc chắn sẽ không dây dưa với cô!
Nhưng nhớ tới những lời cô nói với Hạ Cường Nam ở trong đình, vẻ mặt người đàn ông dịu xuống rất nhiều, cầm cổ tay của Cố Uyên và kéo cô đi nhanh về phía trước.
Cố Uyên “A” một tiếng, Tô Ngọc Kỳ thả tay ra, nhìn cổ tay trắng mịn của người phụ nữ có một vết đỏ đang chảy máu.
Cố Uyên biết đây là vết rạch do móng tay Sở Thanh Tú vừa để lại.
Người đàn ông bỏ tay của Cố Uyên ra, nhíu mày lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, nhìn Cố Uyên và châm thuốc hút một hơi. Anh khó chịu nhất là nhìn dáng vẻ mềm mỏng, yếu đuối lại yên tĩnh này của Lưu Thanh Vũ.
Người phụ nữ cúi đầu.
Ánh mắt Tô Ngọc Kỳ nhìn xuống đầu cô: “Có người bắt nạt cô, cô không đánh trả sao? Xét về thân phận thì cô là vợ của Tô Ngọc Kỳ tôi, cô sợ cái gì? Xét về gia thế một tay của nhà họ Tô lại có thể nghiền chết lão già Sở Diệu Hoa kia. Mẹ nó, hay cô và Hạ Cường Nam thật sự có quan hệ bất chính, bị Sở Thanh Tú nói trúng.”
Cố Uyên không lên tiếng.
Tô Ngọc Kỳ bóp tắt điếu thuốc lá, giơ tay nắm chặt lấy cằm của người phụ nữ, ép cô phải ngẩng đầu lên: “Lưu Thanh Vũ, cô không cần làm ra bộ dạng dịu dàng, yếu đuối này cho tôi xem. Cô có phải là người phóng đãng hay không, tôi còn có thể không biết sao? Nếu như cô nhìn trúng Hạ Cường Nam kia cũng không sao. Chờ một năm sau chúng ta ly hôn thì tùy cô muốn làm gì cũng được. Nhưng bây giờ cô là vợ của Tô Ngọc Kỳ tôi, bớt quyến rũ người khác cho tôi, cô có nghe không!”
Cố Uyên gật đầu.
Nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn, dịu dàng, trong lòng Tô Ngọc Kỳ cũng thấy vừa ý hơn. Anh thả tay ra và nắm lấy cánh tay của cô, tránh vết thương trên cổ tay cô, kéo cô vào trong xe.
Anh tìm ra hòm thuốc rồi ném cho cô.
“Người khác bắt nạt cô, cô cứ đánh trả, đánh chết đã có tôi gánh vác cho cô. Nếu bị người khác bắt nạt như vậy, nói ra cũng làm nhà họ Tô tôi mất mặt đấy.”
Cố Uyên: “Tôi.. Tôi biết rồi.”
Cô mở hòm thuốc, lấy chút cồn i-ốt ra bôi.
Điện thoại đổ chuông.
Cố Uyên nhìn thấy là bà Tô gọi tới thì vội vàng nghe máy: “Alo, bà nội.”
“Thanh Vũ à, cháu và Ngọc Kỳ ra ngoài chơi đi. Bà sẽ ở lại trong chùa thêm một lúc nữa.”
Cố Uyên thật ra muốn ở cùng bà Tô, cô sợ mình nhất thời không cẩn thận sẽ chọc giận Tô Ngọc Kỳ: “Bà nội, cháu muốn ở cùng với bà.”
“Không cần, ở đây có quản gia ở cùng bà rồi, các cháu cứ đi chơi đi.” Bà Tô ước gì hai người Cố Uyên và Tô Ngọc Kỳ ở cùng một chỗ để bồi dưỡng tình cảm đấy.
Mạc Kiên Trung đi vào nhà vệ sinh một lát, khi đi ra thì không thấy Tô Ngọc Kỳ đâu cả, ngay cả xe của cậu cũng không thấy nữa.
Cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Ngọc Kỳ: “Anh ba, anh đâu rồi?”
“Tự mình vẫy xe về nhà đi.” Sau khi nói xong câu đó, đầu bên kia đã cúp máy.
Mạc Kiên Trung trợn tròn mắt. Không phải chứ?
Anh ba lại hãm hại cậu rồi.
Cố Uyên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Khi đi đến đường lớn ở trung tâm thành phố, đi qua cửa tòa nhà thương mại, Cố Uyên vừa ngước mắt nhìn lại nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!