CHƯƠNG 570: CÔ CŨNG MUỐN CÓ ĐƯỢC THẾ GIỚI CHO RIÊNG MÌNH
Mấy hôm nay thành phố Hải Châu đang vào mùa mưa dông.
Ban đêm sấm sét ầm ầm.
Mưa to liên tục.
Tang Lạc không ngủ được.
Cô sợ tiếng sấm.
Từ nhỏ đã sợ rồi.
Hôm nay đã là ngày thứ 21 cô được đưa tới căn biệt thự này rồi.
Lúc sáng, lại có một người tới lấy máu của cô.
Cánh tay cô giờ đã quấn đầy băng trắng, vết thương mặc dù đã khép miệng nhưng vẫn còn đau.
Thân thể cô mặc dù có khả năng lành nhanh, nhưng đau thì vẫn đau, cũng không giảm bớt chút nào.
Hôm nay lấy máu hơi nhiều, người giúp việc đã nấu cho cô vài món bổ máu. Tang Lạc ăn cũng nhiều, sau đó lại nằm trên giường nghỉ ngơi. Ai ngờ, đến đêm thì bắt đầu mưa.
Cô rất sợ tiếng sấm sét.
Giờ phút này, khuôn mặt nhỏ của Tang Lạc tái nhợt.
Bên ngoài tiếng sấm vang dội, sáng rực như ban ngày.
Tang Lạc cuộn tròn trong chăn, ôm chặt lấy mình.
Phó Cận Nhiên về đến nhà thì đã 12 giờ rưỡi tối. Bên ngoài mưa như trút nước, anh xuống xe, bật ô nhưng quần áo vẫn bị ướt không ít, vì gió rất to, ô dù đều không chịu được.
Đêm anh về.
Trong phòng khách vẫn mở đèn, người giúp việc thì đã đi ngủ cả.
Phó Cận Nhiên giũ cây dù cho hết nước mưa rồi nhét nó vào giá đỡ.
Sau đó đi thẳng lên lầu.
Thính lực của Tang Lạc rất tốt cho nên rất sợ sét đánh. Cô nhạy bén nghe được tiếng bước chân trên cầu thang, đây là của….
Anh Phó.
Tang Lạc run rẩy xuống giường, bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm.
Cô lập cập đi ra ngoài.
Phó Cận Nhiên đang đi trên cầu thang, bỗng nhiên có một bóng người chạy tới. Anh khẽ giật mình, rồi cảm nhận được thân thể ấm áp mềm mại nhào vào lồng ngực, cô run rẩy, Phó Cận Nhiên nghe thấy tiếng sấm ầm ầm, trong ngực lại mang theo hơi lạnh làm Tang Lạc càng thêm run rẩy. Phó Cận Nhiên vuốt mái tóc cô, nhỏ giọng hỏi: “Sợ tiếng sấm à?”
Tang Lạc gật đầu.
Sợ, cô sợ lắm.
Bởi vì…
Vào một ngày mưa dông, cô bị lạc mất người nhà, rồi bị bọn buôn người lừa gạt, gặp bà Trương.
Phó Cận Nhiên nhìn bộ dạng run rẩy của cô, cúi người bế cô lên, đi tới phòng ngủ. Lúc đặt cô lên giường, cô vẫn rất sợ hãi, ôm lấy cánh tay anh.
Tang Lạc mặc một chiếc váy ngủ mong manh, lúc này ôm lấy cánh tay của anh, Phó Cận Nhiên chỉ cảm thấy cả cánh tay được bao phủ một lớp mềm mại, con ngươi anh tối lại: “Tang Lạc, buông tay ra.”
Nhưng Tang Lạc không dám.
Phó Cận Nhiên nói: “Âu phục của anh bị ướt rồi, để anh cởi ra đã, anh không đi đâu.” Nghe thấy anh nói như vậy thì Tang Lạc mới buông lỏng cánh tay mình.
Phó Cận Nhiên không ngờ là có ngày mình lại cẩn thận như vậy đối với một cô gái nhỏ.
Anh cởi âu phục vắt lên kệ áo, sau đó bật đèn lên.
Anh đóng chặt cửa sổ, kéo rèm lại rồi nhỏ giọng nói: “Nếu em sợ thì ngày mai anh sẽ bảo người giúp việc đổi một cái rèm màu đen cho.”
Nói đến rèm cửa màu đen thì trong phòng ngủ anh có…
Phó Cận Nhiên nhìn sắc mặt tái đi vì sợ của cô, không đành lòng, mắt anh lại nhìn đến cánh tay quấn băng gạc của cô. Hôm nay Lương Tống lại cho người tới một chuyến rồi.
Bệnh tình của Phó Vân Châu lại tái phát.
Môi của cô cũng nhợt nhạt hẳn ra.
Phó Cận Nhiên đi tới, xoay người bế cô lên, sau đó đi vào phòng ngủ của mình, kéo rèm cửa lại, bật đèn. Cô nằm trên giường, anh kéo chăn mềm đắp kín cho cô, rồi ngồi ở bàn lấy máy tính và tài liệu ra xem.
Tang Lạc nằm trong chăn ấm, cô liếc nhìn Phó Cận Nhiên, dường như anh…
Cũng không xấu…
Tang Lạc từ từ ngủ thiếp đi. Sấm sét vang dội bên ngoài, cô nằm trong phòng anh ngủ, đột nhiên cảm thấy không còn đáng sợ nữa.
Vào lúc trời sấm sét…có người ở bên cô.
Trời hửng sáng, Tang Lạc mở bừng mắt, thấy Phó Cận Nhiên đang nằm bên cạnh mình.
Nhưng hai người đắp hai chiếc chăn riêng.
Phó Cận Nhiên vẫn còn đang ngủ, theo đồng hồ sinh học của Tang Lạc thì bây giờ chắc là khoảng 6 giờ sáng.
Tang Lạc nghiêng người, nhìn kỹ Phó Cận Nhiên.
Cô thận trọng đưa tay nhẹ nhàng lướt qua lông mi của anh. Lông mi của người đàn ông này vừa dài vừa dày.
Đầu ngón tay cảm thấy ngưa ngứa.
Lúc này, anh khàn khàn mở miệng, đồng thời mắt cũng mở ra, dường như anh biết ai là người đang chạm vào mình: “Tang Lạc.”
Tang Lạc thu ngón tay về.
Sau đó nhìn anh.
Giống như biết mình mắc lỗi, cô nói: “Bà nói, con trai có lông mi dài thì sẽ rất dịu dàng.”
“Bà?” Phó Cận Nhiên mở mắt. Giờ này không theo đồng hồ sinh học của anh, anh cũng rất muộn mới ngủ, từ lúc trời vừa rạng sáng tới bây giờ mới có năm tiếng.
Cách xưng hô “bà” ở nơi này cũng không phổ biến.
Phó Cận Nhiên tự nhiên có chút tò mò về thân thế của cô nữ sinh này, nếu như bình thường thì sao lại có sức khỏe thần kì như vậy.
“Em là người ở đâu?”
Tang Lạc lắc đầu: “Em cũng không biết.”
“Bà là người Giang Nam à?”
Tang Lạc nói: “Bởi vì tên của bà ấy là Tống A Bà. Khi còn nhỏ tôi gọi là bà, nó không liên quan gì tới vai vế của bà.”
Phó Cận Nhiên vốn chỉ coi cô gái xa lạ này là một công cụ, ban đầu không có hứng thú với thân phận của cô nhưng nếu cô là hàng cao cấp mà Dược tộc đã tỉ mỉ đào tạo, anh lại hỏi một câu: “Bà có phải là một trong mấy đại trưởng lão của Dược tộc không?”
Kể từ khi đương gia Phương Vĩnh Sang bị tai nạn xe qua đời, Dược tộc bắt đầu chia bè phái.
Vốn là Dược tộc ẩn nấp tại một nơi nào đó trong thành phố, cách xa thế giới và mọi người.
Mấy đại trưởng lão của Dược tộc người thì tai nạn xe, người thì bệnh nặng, cũng từng phong độ một thời, bây giờ chỉ còn dựa vào chút tài sản của người vai dưới bán đi lấy tiền chống đỡ, sớm đã người không nhà trống. Nhưng Dược tộc năm đó danh tiếng lẫy lừng nhờ một gốc hồng cân đổi mạng, không ít kẻ có tiền vì muốn có được thứ kéo dài tính tuổi thọ của mình mà táng gia bại sản.
Dược tộc đúng là có bảo vật trấn tổ.
Mà nó lại xuất hiện lần nữa ở phòng đấu giá sau khi Dược tộc đã mai danh ẩn tích được hai mươi năm.
Phó Cận Nhiên nhìn cô gái trắng nõn xinh xắn trước mặt, cô giống như một học sinh cấp ba, mười lăm mười sáu tuổi vậy, ánh mắt đều là rụt rè.
Trong đầu anh nhoáng một cái lại hiện lên cảnh cô gái này vì sợ sét đánh mà nhào vào ngực anh, thân thể mềm mại thơm mát.
Phó Cận Nhiên vốn không phải là một người lương thiện.
Trong từ điển của anh cũng chưa bao giờ có hai chữ nhân từ.
Nếu không phải bởi vì máu của cô gái này có thể giúp kéo dài tính mạng của Phó Vân Châu, anh cũng sẽ không dính đến cô.
“Ngày trước có từng đi học không?”
Tang Lạc nhìn anh, gật đầu.
Cô có học nhưng bị giám sát rất chặt chẽ, mỗi ngày chỉ được đi tới những chỗ được cho phép. Cô phải tới khu vực trung tâm của Dược tộc, mặc dù ngày nào cũng phải ngâm thuốc, ăn dược liệu quý báu, nhưng người trong tộc cũng đối xử khá tốt với cô, cũng cung cấp đủ điều kiện vật chất cho cô.
Ngoại trừ việc không được rời đi.
Phạm vi tự do hoạt động của cô chỉ giới hạn trong một tòa biệt thự có sân vườn riêng.
Tang Lạc vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên cô đi vào trong trung tâm của Dược tộc, mắt bị che bằng một lớp vải đen. Xe chạy lòng vòng, cô cũng không biết lối vào Dược tộc ở đâu. Chờ đến khi xuống xe, cô bị mang tới gặp Trưởng lão đường thì mới được tháo vải che mắt xuống.
Sau đó, cô lại bị buộc vải đen, được người ta dẫn tới biệt thự có vườn riêng.
Đây chính là chỗ ở của cô từ khi được Phương Vĩnh Sang mua về từ thị trấn nhỏ.
Họ cấm cô tự do ra vào bên trong Dược tộc.
Nhưng cô không thể bị nhốt cả đời ở đây cái gì cũng không biết được. Cô liền năn nỉ, cầu xin dì, người hàng ngày chăm sóc đời sống sinh hoạt của cô. Cô muốn học một chút tri thức sách vở, lúc trước cô còn nhỏ nên không biết Dược tộc muốn làm gì mình.
Nhưng mà cũng biết mang máng là thể chất của cô rất đặc biệt.
Những trưởng lão của Dược tộc sau khi thấy cô hai mắt đều phát sáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!