CHƯƠNG 622: CHƯA TỪNG
Lời nói này khiến đáy lòng của Đào Kiệt đau nhức.
Tống Minh Yên giống như đột nhiên biến mất, ông ta sai người tìm khắp tất cả các ngóc ngách, tìm một số thám tử tư giỏi giang nhưng điều tra không được tin tức của Tống Minh Yên. Sau đó có tra ra được, họ nói rằng bà ấy đã chết.
Mười mấy năm qua.
Đây giống như là một bí ẩn trong đáy lòng của Đào Kiệt…
Tổng Minh Yên là người duy nhất mà Đào Kiệt dành tình cảm từ trái tim mà không phải là quyền lợi.
Sắc mặt của Tống Thấm Như hoàn toàn trắng bệch.
Không còn dáng vẻ vênh váo và hung hăng của lúc nãy.
Bà ta khoác cánh tay của Đào Kiệt: “Kiệt à, chúng ta đi trước đi, nơi này là phòng nghỉ, một lát nữa Gia Thiên uống rượu xong sẽ trở lại đây, để hai người bọn nó ở cùng với nhau đi. Chúng ta cần có những chuyện khác còn phải xử lý, còn có khách khứa nữa, tôi với ông cũng không thể không có mặt ở đó…”
Bây giờ bà ta mang bộ dạng háo hức động lòng người.
Càng khiến cho người ta buồn cười hơn.
“Thấm Như, bà vừa nói cái gì hả?” Giọng nói của Đào Kiệt bỗng nhiên ôn hòa: “Bà vừa mới nói, một trận lửa lớn, trận lửa lớn nào? Tại sao tôi lại không biết vậy?”
Vẻ dịu dàng này khiến cho Tống Thấm Như sợ hãi.
Tống Thấm Như vội vàng nói: “Cái gì mà lửa lớn chứ, tôi cũng không biết nữa kìa, ông đã nghe lầm rồi, bây giờ ở dưới lầu bộn bề nhiều việc, chúng ta đi xuống dưới xem thử đi… À đúng rồi, mấy ngày trước đó ông trở về vẫn còn chưa nói, lần này ông cụ Trương Cảnh đến đây tham gia hôn lễ, ông phải đặc biệt đi đón tiếp một chút, ông ấy đang ở bàn số hai…”
Ánh mắt của Đào Kiệt giống như chim ưng, lạnh lẽo bén nhọn: “Thấm Như, bà vẫn chưa trả lời tôi, lửa lớn cái gì?”
Tống Thấm Như tránh né đề tài này vô số lần.
Cuối cùng bà ta cũng tránh không được đôi mắt của Đào Kiệt.
Bà ta dứt khoát cười: “Lửa lớn cái gì chứ, haha, không phải là đều đoán được hết hay sao? Tống Minh Yên đã chết trong trận lửa lớn như thế đó, không phải là ông vẫn luôn lén lút điều tra tin tức của Tống Minh Yên sao, bà ta đã chết rồi, mười lăm mười sáu năm trước đã bị đốt thành tro trong trận lửa lớn đó. Ông hẳn nên cảm ơn tôi đi, tôi đã giải quyết cái gai trong mắt của ông là nhà họ Mộ Dung, Mộ Dung Cách đã chết, ông hẳn cũng nên cảm ơn tôi.”
“Còn không phải là do tình nhân nhỏ của ông thích Mộ Dung Cách, một ngọn lửa lớn mà cũng nguyện ý xông vào đó để chết cùng một chỗ với Mộ Dung Cách, lúc hai người bọn họ chết thì cả hai ôm nhau, cũng không muốn trở về tìm ông. Đào Kiệt bà ta đã chết chết chết rồi.”
Câu cuối cùng này Tống Thấm Như gần như gào thét lên.
“Chát…”
Một tiếng.
Một bạt tay rất vang dội.
Đào Kiệt tát cho Tống Thấm Như một bạt tay.
Giờ phút này, kiểu tóc và lớp trang điểm kỹ càng của Tống Thấm Như đã hỗn loạn.
Bà ta che mặt lại, gương mặt tái nhợt mà cười một cách điên cuồng.
“Sao vậy, ông nghe không nổi câu nói bà ta đã chết rồi à, Tống Minh Yên đã chết rồi, bà ta và Mộ Dung Cách ôm nhau mà chết. Đúng rồi, lúc đó ở xung quanh đều là ám vệ của nhà họ Đào, có lẽ bà ta nhận ra được mấy người, bà ta có chết cũng không thể tin được, không thể tin được tình nhân cũ của bà ta muốn giết bà ta, ha ha ha… Bà ta đã chết rồi, câu nói này khiến cho ông cảm thấy không thoải mái à, vậy thì tôi còn phải nói nhiều lần hơn… Chính là con gái của bà ta, một chuyện hối hận nhất chính là con nhỏ đê tiện này cũng nên chết trong trận lửa lớn với Tống Mình Yên luôn đi.”
Năm nay Đào Kiệt đã ngoài năm mươi tuổi, đến độ tuổi trung niên, tâm trạng của ông ta rất ít khi lộ ra ngoài.
Ông ta có được Đào thị, ông ta cũng có đứa con trai rất ưu tú…
Nhưng mà chỉ có một mình Đào Kiệt biết được.
Trong lòng của ông ta, nuối tiếc lớn nhất đó chính là Tống Minh Yên.
Kể từ khi mà ông ta lựa chọn cưới Tống Thấm Như thì Tống Minh Yên đã biến mất.
Ông ta không tìm được bà ấy.
Bà ấy giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này.
Mà lúc đó…
Ông ta muốn củng cố địa vị ở nhà họ Đào, cho nên đã lựa chọn cưới Tống Thấm Như.
Nước cờ này ông ta thường xuyên hỏi mình có phải là mình đã đi nhầm rồi không.
Nếu như ông ta từ bỏ quyền lợi, ở bên cạnh của Tống Minh Yên…
Ông ta không ngờ đến một lần từ biệt này lại chính là vĩnh viễn.
Sau này biết được tin tức thì Tống Minh Yên đã chết rồi.
Nhưng mà lại không biết nguyên nhân của cái chết.
Mà bây giờ ông ta đã biết được rồi…
Hóa ra là do Tống Thấm Như đã giở trò.
Là Tống Thấm Như đã giả mạo lấy danh nghĩa của ông ta.
Diệt nhà họ Mộ Dung.
Mộc Như Phương không ngờ đến chuyện này lại có thể liên quan đến nhiều ngọn nguồn như thế.
Một ngọn lửa lớn ở nhà họ Mộ Dung lại là do Tống Thấm Như đã giả mạo Đào Kiệt mà ra lệnh thực hiện.
Nhưng nếu như không phải Đào Kiệt làm thì sao chứ?
Ba mẹ của cô là bởi vì ông ta cho nên mới chết.
“Tống Thấm Như, tôi rất hối hận.” Đào Kiệt chậm rãi xoay người lại, nhìn người phụ nữ chật vật ở trước mặt: “Tôi rất hối hận vì đã cưới bà.”
Một câu nói đó so với bất cứ lời trách móc nào đều mang đến lực sát thương lớn nhất cho Tống Thấm Như.
Bà ta hoàn toàn sửng sốt.
Bà ta cho rằng khi mà Đào Kiệt biết được mối tình đầu của ông ta đã bị bà ta hại chết thì sẽ phẫn nộ, sẽ tức giận, mắng mỏ, sẽ trách cứ, nhưng mà bà ta không ngờ đến.
Đào Kiệt bình tĩnh nói hối hận vì đã cưới mình.
Ở cùng với Đào Kiệt hơn hai mươi năm qua.
Tống Thấm Như biết rõ Đào Kiệt rất yêu thích quyền lực.
Bà ta là vợ của ông ta, bà ta hiểu ông rất rõ.
Nhưng mà bà ta cũng đã thua triệt để.
Ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng đã thua mất.
Đào Kiệt không có khả năng ly hôn với bà ta, nhưng mà bà ta đã biết rõ vị trí của mình trong lòng ông…
Đây chính là một loại cực hình đối với bà ta.
Thật đáng buồn, thật sự đáng buồn!
Dường như là trong nháy mắt, linh hồn của Tống Thấm Như đều rút hết tất cả.
Đào Kiệt gọi một tiếng: “Khang, đến đưa bà chủ về nghỉ ngơi đi, ở đây không thích hợp với bà ta.”
Khang là trợ lý vẫn luôn đi theo bên cạnh Đào Kiệt, năm nay cũng đã bốn mươi hai tuổi.
Ông ta nhìn thoáng qua Tống Thấm Như: “Bà chủ, để tôi đưa bà trở về.”
Trong phòng nghỉ chỉ có hai người Đào Kiệt và Mộc Như Phương.
Đào Kiệt nhìn cô gái mặc đồ cưới truyền thống màu đỏ ở trước mắt: “Như Phương, trước đó ta đã nghi ngờ thân phận của con rồi, bây giờ có thể xác định được con chính là con gái của Minh Yên, ta hi vọng con có thể từ bỏ ân oán trước kia, sống một cuộc sống tươi đẹp với Gia Thiên.”
Mộc Như Phương rũ mắt khóe, môi của cô mang theo một nụ cười yếu ớt: “Cho nên ba mẹ của tôi là bởi vì ông mà chết?”
“Đúng vậy…” Đào Kiệt nhắm mắt lại, người đàn ông vẫn luôn nho nhã giờ phút này đã già nua hơn rất nhiều: “Là lỗi của ta, năm đó… ta và mẹ của con yêu mến nhau, bà ấy cũng không biết thân phận của ta, bà ấy tưởng rằng ta là một người bình thường, sau này bà ấy biết được thì bà ấy sợ gia tộc phản đối, nói chia tay cùng với ta, nhưng mà ta lại không đồng ý, ta cho rằng là mình có thể bảo vệ cho bà ấy thật tốt. Nhưng mà ta đã quá bất cẩn, lúc mà ta về gia tộc, các thế lực ở trong nhà đấu tranh nhau rất dữ dội, đều muốn đoạt quyền nhận chức để nắm giữ Đào thị, ta cũng muốn. Mẹ của con đã hỏi ta thích bà ấy hay là thích quyền thế hơn, ta nói ta đều muốn hết.”
“Sau này ở trước mắt của ta chỉ có mỗi một con đường đó chính là kết hôn gia tộc, ta cần có một người trợ giúp, một người làm bàn đạp, ta cần có một người có thể hỗ trợ cho việc tranh giành quyền lực của ta ở nhà họ Đào, cho nên… lựa chọn kết thành thông gia với cô chủ Tống Thấm Như nhà họ Tống. Lúc ấy ta đã kêu mẹ của con chờ ta, ta nói rằng chỉ cần ta nắm được quyền của nhà họ Đào thì ta sẽ lập tức ly hôn với Tống Thấm Như, ta sẽ lập tức cưới bà ấy, nhưng mà… bà ấy đã biến mất rời khỏi ta. Đã có rất nhiều năm rồi, ta vẫn không biết được tin tức của bà ấy, lúc đó ta đã tự hỏi ta đạt được lợi ích gia tộc nhiều như vậy, ta có được tài sản to lớn nhưng mà một người cố ý trốn đi thì ta lại không thể tìm thấy được. Lần đầu tiên mà ta biết được tin tức của mẹ con chính là sau ba năm ta cưới Tống Thấm Như, bà ấy đã kết hôn, gả cho một người tên là Mộ Dung Cách, nhà họ Mộ Dung chính là một nhà có bối cảnh nho nhỏ, ta cũng chưa từng nghe qua tên của gia tộc này, nhưng mà mẹ của con lại cười nói rất vui vẻ với Mộ Dung Cách.”
Đào Kiệt nói tiếp: “Lúc đó mẹ của con đã mang thai, ở nhà họ Đào ta cũng có địa vị vững chắc, ta đã tìm được bà ấy, bà ấy lại từ chối lựa chọn đi theo ta, bà ấy nói bà ấy và Mộ Dung Cách rất hạnh phúc, hi vọng là ta không đem quá khứ đến để quấy rầy bọn họ. Nhưng mà ta lại sống không hạnh phúc, không có bà ấy, ta không hề cảm thấy hạnh phúc tí nào. Ta cưỡng ép để bà ấy ở bên cạnh của mình, ta đã nhốt bà ấy trong biệt thự nửa năm trời, bà ấy dùng cái chết để uy hiếp ta, sau đó… ta đã thả bà ấy đi. Bà ấy nói cả đời này cũng không hi vọng gặp lại ta, chuyện sau đó ta cũng không biết nữa… Bà ấy rời khỏi thành phố Hải Châu, ta cũng không biết bà ấy đã đi đâu.”
Đào Kiệt xoay người lại đi đến trước cửa sổ, hai tay khoát lên trên bệ cửa sổ, chậm rãi dùng sức, ánh mắt của ông ta thâm trầm nhìn phía xa xa ở bên ngoài cửa sổ: “Ta đã từng đi tìm bà ấy, ta muốn biết tin tức của bà ấy, cho dù là đứng ở xa nhìn một chút. Có vẻ ta rất buồn cười nhỉ, đều nói quyền thế của ta cao tận trời nhưng mà lại không thể tìm được tin tức của bà ấy, một lần từ biệt này lại chính là vĩnh viễn, ta cũng chưa từng gặp lại Tống Minh Yên, Tống Minh Yên giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này. Mấy năm đó ta toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong sự nghiệp, ta liều mạng muốn làm cho sự nghiệp lớn mạnh, mãi cho đến năm đó…”
Giọng nói của người đàn ông trở nên trầm thấp hơn: “Ta đã nhận được tin tức bà ấy đã qua đời… bà ấy chết rồi. Lúc đó ta thật sự không tin được… cho đến bây giờ ta mới biết được hóa ra là do Tống Thấm Như làm. Ta rất ghét Mộ Mung Cách, trước kia đã gây khó xử cho ông ta ở phương diện làm ăn mấy lần, sau đó ông ta đã rời khỏi thành phố Hải Châu, ta cũng không gặp lại ông ta nữa. Ta hận ông ta, nhưng mà ta sẽ không lấy tính mạng của ông ta, ta yêu Yên, ta đã từng suy nghĩ rất nhiều lần, nếu như lúc đó ta dẫn theo Yên rời khỏi thì có lẽ cũng sẽ không xảy ra những chuyện này.”
Lòng ghen ghét nảy nở đã khiến cho Tống Thấm Như hủy hoại cuộc đời của Yên.
“Như Phương, mẹ của con…” Đào Kiệt nhìn cô gái xinh đẹp ở trên ghế sofa, đôi môi của ông ta run rẩy: “Mẹ của con, lúc trước sống có tốt không?”
Mộc Như Phương ngước mắt lên, cách một tầng vải voan cưới màu trắng nhìn Đào Kiệt, cô xốc vải voan cưới lên, ánh mắt tỉnh táo mà bình thản nhìn người đàn ông trung niên anh tuấn nhã nhặn ở trước mặt, cô cười một tiếng, đôi môi đỏ khẽ mở, cô im lặng nói: “Mẹ của tôi, ba của tôi rất hạnh phúc, tôi còn có anh trai có em gái.”
Con ngươi thâm thúy của Đào Kiệt khẽ chớp.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!