CHƯƠNG 674 CỐ THÂM THẦN BÍ.
Doãn Minh Thần vừa mới dừng xe ở ven đường cao tốc, dự định ngắm nhìn phong cảnh nơi này từ xa, thế nhưng ngay sau đó đã có một chiếc xe dừng ở phía sau xe anh ta.
Bóng người quen thuộc đi tới gần anh ta với vẻ mặt đáng ghét.
“Cậu, cậu nói cái gì vậy, không phải mẹ cháu đã đồng ý đưa cho các người ba mươi tỷ rồi sao?”
Doãn Minh Thần hoàn toàn không ngờ rằng mình vừa tìm được cách thu xếp được 210 tỷ thì Lục Thiên Hùng đã đuổi theo đến nơi như âm hồn không tan.
May mắn anh ta không đi xe vào tiểu khu, nếu không thì để ông ta biết mình ở đâu rồi, sau này nhất định ông ta sẽ tìm đến, chỉ sợ sẽ không còn ngày nào được sống yên ổn nữa.
“Ba mươi tỷ? Ba mươi tỷ thì làm được cái quỷ gì, Phong Nhi đi du học nước ngoài đã 120 tỷ, chị tôi nhận lời, nhưng đã trốn tránh không gặp tôi nửa tháng rồi, điện thoại cũng không nghe, rốt cuộc mẹ con hai người muốn làm gì?”
Đây là lần đầu tiên Doãn Minh Thần gặp được người đi đòi tiền người khác với dáng vẻ này, như thể anh ta mắc nợ họ vậy.
Người là họ Lục chưa báo giờ thiếu tiền, nhưng em trai Lục Tố Anh thì không đến nơi đến chốn, thời còn trẻ cũng quần áo lụa là như Doãn Minh Tước, còn chơi bời với gái bồi rượu đến chơi ra đứa nhỏ.
Nhà họ Lục sợ mất mặt nên đoạn tuyệt quan hệ với Lục Thiên Hùng, là Lục Tố Anh vẫn luôn chu cấp cho cậu em không đến nơi đến chốn này.
Chỉ chớp mắt, con trai của Lục Thiên Hùng là Lục Phong đã lớn, phẩm hạnh như bản sao của ông bố mình, không làm được việc gì nên hồn thì chưa nói, tuổi còn nhỏ đã không chịu học hành chăm chỉ, suốt ngày ăn chơi đàn đúm, nếu không phải bất dắc dĩ thì Lục Thiên Hùng cũng sẽ không đưa cậu ta ra nước ngoài du học.
Nhưng ông ta lại không có tiền, chỉ có thể đi đòi người chị duy nhất của mình là Lục Tố Anh.
“Cậu, cậu cũng đừng gấp quá, tiền này lại không phải gió to thổi đến, hiện tại cháu đang gặp chút khó khăn, quả thật chỉ có thể lấy ra được ba mươi tỷ.”
“Mấy ngày nữa là có thể lệ tuyển sinh rồi, nếu các người làm hỏng việc lớn của Phong Nhi, sau này tôi sẽ hận các người cả đời!”
Nói xong, Lục Thiên Hùng lấy ra một con dao, kích động khoa tay múa chân với Doãn Minh Thần.
Thật ra trong lòng ông ta có hận Lục Tố Anh, nhà họ Lục luôn đối xử rất tốt với con gái, năm đó Lục Tố Anh và Doãn Đình Vĩ kết hôn, của hồi môn không chỉ có ba ngàn tỷ.
Nhưng hôm nay, con ông vì việc học mà phải đi khắp nơi nhờ vả, trong lòng ông đương nhiên cảm thấy bất bình, muốn đòi lại tất cả từ trên người Lục Tố Anh.
Nếu chị ta không cho, thì chỉ có thể đòi đứa con của chị ta.
Nhìn thấy con dao nhỏ sáng loáng trong tay Lục Thiên Hùng, Doãn Minh Thần suýt chút nữa là đứng không vững, anh ta chỉ nghĩ gia đình cậu mình là đỉa hút máu thôi, không ngờ lại còn có thể cực đoan như vậy.
Xem ra là thật sự đã đến bước hết gạo sạch đạn, anh ta không thay đổi sắc mặt, từ từ lui về phía sau, không ngờ rằng Lục Thiên Hùng lại tiến lên hai bước.
“Cậu bình tĩnh trước đã, gần đây trong tay cháu thật sự chỉ có ba mươi tỷ, nếu cậu thật sự sốt ruột thì cháu sẽ nói mẹ… Lại thêm cho cậu ba mươi tỷ nữa…”
“Tao đã nói rồi, 120 tỷ, thiếu một đồng cũng không được, mày và mẹ mày đều là loại vong ân, nhà họ Lục và nhà họ Doãn nuôi chúng mày, giờ mày cũng có cơ ngơi, cưới cô vợ xinh đẹp, có tiền lại có quyền, mày lập tức vứt bỏ hết người thân của mày.”
Mồ hôi lạnh rỉ ra thái dương, Doãn Minh Thần biết mình không thể hoảng sợ, nên chỉ có thể thuyết phục bản thân bình tĩnh lại.
“Vậy thì thế này đi, bây giờ cháu về công ty chuyển cho cậu 60 tỷ, cậu… Cháu là cháu ngoại của cậu, sao cậu lại cầm dao chĩa vào cháu như thế?”
“Tao muốn về cùng mày.”
Nói xong, Lục Thiên Hùng lập tức ngồi vào trong xe Doãn Minh Thần, Doãn Minh Thần đương nhiên không muốn.
“Tiền của công ty đều thuộc về công ty, cháu khẳng định không thể trắng trợn lấy đi được, cậu tin tưởng cháy, nhất định cháu sẽ không để mặc Lục Phong đâu.”
Lục Thiên Hùng nghe anh ta nói như vậy thì thật sự không kích động như vừa rồi nữa, nghĩ đến lúc trước khi mình đi đòi tiền Lục Tố Anh, chị ta chưa lần nào không cho mình cả, lúc này mới chỉ muộn vài ngày mà thôi.
“Đi đi, cậu tin cháu lần này.”
Ông ta vỗ vỗ vai Doãn Minh Thần, nhanh chóng cất dao đi.
Doãn Minh Thần trộm lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng không còn tâm tư quay về chung cư nữa mà lập tức lên xe đi khỏi ngoại ô.
Đi vào đường cao tốc rồi, Doãn Minh Thần vẫn còn có thể cảm giác được tay mình còn hơi run, mà phía sau xe anh ta, xe của Lục Thiên Hùng vẫn đi theo sát như hình với bóng.
Không muốn để Lục Thiên Hùng theo mình đi đến Doãn Thị, anh ta hạ cửa xe xuống, quay đầu gọi Lục Thiên Hùng.
“Cậu, hai giờ sau cháu chuyển tiền cho cậu, đến lúc đó cháu sẽ gọi điện thoại cho.”
Có những lời này của anh ta, Lục Thiên Hùng lại không phải người không biết phải trái, bèn nhanh chóng nghiêm mặt đóng lại cửa kính rồi phóng nhanh vượt qua.
Đường cao tốc vắng người, Doãn Minh Thần dừng xe lại bên đường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thở hổn hển mấy hơi rồi mới tiếp tục lái xe.
Xem ra không thể chậm trễ thời gian nữa, mặc dù là bí quá hóa liều, anh ta cũng chỉ có thể đến phòng tài chính vào thời gian nghỉ trưa thôi.
Paris
Đào Y Y mất thời gian rất lâu cũng chưa thể bình tĩnh lại, Cố Thâm trong lời miêu tả của Amy khác hoàn toàn Cố Thâm mà cô ta biết, giống như là Amy đang nói đến người khác vậy.
Ngoài việc hai người họ đều giàu có và thủ đoạn phi thường ra thì chưa từng ai gặp Cố Thâm trong nước cả, chứ đừng nói là ở thành phố nhỏ bé như thành phố Tùng.
Theo lời Amy, Cố Thâm có lẽ là người nước ngoài, không có nơi ở thường trú, nhưng phố người Việt là nơi anh ta lập nghiệp, bởi vậy công ty cũng đưa ra thị trường từ rất sớm.
Nhưng Đào Y Y tra xét tư liệu về người này từ lâu, ngoài phân tích về tải sản, những tin tức khác hoàn toàn không tìm được.
Tuy rằng một số người trong giới nói rằng họ đã gặp Cố Thâm, nhưng chỉ sợ là nói như thế để được mọi người chú ý mà thôi.
Anh ta không tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, đến ngay cả ảnh trên Google cũng là một dấu chấm hỏi, giống như trên chương trình Tài chính và Kinh tế lúc trước.
Tất cả những cuộc đàm phán đầu tư của anh ta đều do người đại diện chuyên nghiệp ra mặt, nói cách khác, người này vô cùng bí ẩn.
Rất khó tưởng tượng, một người đàn ông như vậy lại ở cùng cô sớm sớm chiều chiều trong biệt thự Hồng Phong suốt một thời gian dài, cô thậm chí cũng không biết, biệt thự mà mình từng ở là nơi mà cả thế giới cũng không có mấy người sở hữu được.
Nghĩ đến đây, Đào Y Y không khỏi mở trang web tra thông tin về chủ nhân của biệt thự Hồng Phong ở thành phố Tùng, nhưng thông tin xuất hiện lại là một người già, tuổi tác phải hơn tám mươi tuổi.
Khác với Cố Thâm trong ấn tượng của cô.
“Cô sao vậy?” Thấy Đào Y Y ngẩn ra, Amy quơ quơ tay trước mặt cô: “Thế nào, cô cũng cảm thấy rất có hứng thú với anh Cố đúng không, tuy rằng chưa có ai từng gặp anh ta nhưng trong giời đồn đãi không ít về anh ta, nghe nói anh ta rất tuấn tú đấy.”
Nghĩ đến giọng nói trầm thấp dễ nghe, Đào Y Y cũng chưa từng nhìn thấy anh ta trông như thế nào.
Chỉ là đêm ở bệnh viện kia, cô mới may mắn được tận tay chạm vào những đường nét trên khuôn mặt anh ta.
Hiện giờ nhớ đến, lại làm sao cũng không thể ghép thành một khuôn mặt hoàn chỉnh được.
“Không có việc gì, chỉ là tôi tò mò mà thôi, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới có thể để các cô chưa từng gặp mặt mà đã tranh giành như vậy.”
Khoảng thời gian cô ở cùng Cố Thâm kia, nhắc tới cũng chỉ là một bí mật không thể nói ra cho người khác mà thôi, như một cái xương mắc ở cổ họng.
“Cô Đào, cô nên bằng lòng đi, tôi biết bên cạnh cô có cậu hai nhà họ Doãn, căn bản không để ý tới người đàn ông chúng tôi nói đến, tuy nhiên thật đáng tiếc, nếu không phải cậu hai nhà họ Doãn thật sự không có tiền, chỉ bằng vào khuôn mặt của anh ta, cho dù là chặt đầu tôi xuống tôi cũng muốn đi vào nhà họ Doãn, thật sự không nghĩ tới anh ta lại bảo vệ cô như vậy.”
Xem ra cô nàng Amy này hàng năm ở bên ngoài, hoàn toàn không biết gì về thân phận của Đào Y Y, thật đúng là chỉ coi cô là tổng thanh tra điều hành bình thường mà thôi.
“Cô hiểu lầm, tôi là chị dâu anh ta.”
Amy đang uống nước, nghe cô nói như vậy thì suýt chút nữa là phun ra rồi, nước trào ra từ khóe miệng do cô ta ngạc nhiên không thôi.
“Cô… Sao cô có thể…”
Đào Y Y cũng lười tiếp tục nói chuyện với cô ta, để Amy ở lại phòng của mình rồi tiếp tục đi ra ngoài xem đội tuần tra.
“Cô ngoan ngoãn đợi ở trong phòng tôi, không phải buổi chiều còn có biểu diễn sao. Ba giờ tôi sẽ đưa chuyên viên trang điểm tới. Trước đó, cô không được đi đâu cả.”
Rõ ràng Đào Y Y nghiêm khắc như vậy, Amy lại vui vẻ hơn, cô ta đỡ cánh cửa không để cô đóng.
“Dù sao hôm nay cũng là năm mới ở Paris, Chị Y Y, chị đừng ép mình cứng nhắc như vậy, có muốn xem show diễn của tôi không?”
Rất khó để tưởng tượng, mới chỉ hai tiếng trôi qua mà Amy đã gọi mình là chị.
Đào Y Y không thể chịu được: “Ngoan ngoãn ở đây trước đi.”
Ngoài miệng tuy nghiêm khắc như vậy nhưng Đào Y Y vẫn mỉm cười rời khỏi tầng chín.
Amy này nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi đáng yêu, cô đi bốn phía xem xét tình hình, nếu khách sạn này làm tốt công tác bảo vệ, chờ người mẫu rời đi, cô cũng không phải không thể đi cùng Amy.
Trở lại tiền sảnh, Chung Tiểu Dung rõ ràng là mệt muốn chết, cô ta đi giày cao gót lâu như vậy, ngay cả Đào Y Y cũng bị người ta sai đi lấy hành lý, cô ta đương nhiên cũng không thoát khỏi vận mệnh nô dịch.
Thấy Đào Y Y, Chung Tiểu Dung như được thoát nạn.
“Chị Y Y, đều… Đều sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Hiện tại trở về khách sạn cũng chỉ là nghỉ ngơi giữa giờ mà thôi, cũng vì làm chuẩn bị cho lần trình diễn vào buổi tối, dù sao thì hai đợt diễn cũng trang điểm và quần áo khác nhau.
Nhìn thấy tất cả đều diễn ra một cách có trật tự, Đào Y Y cũng vui vẻ, cảm thấy mình thật có lỗi với Chung Tiểu Dung.
Dù sao thì mình cũng chỉ chăm sóc mình Amy thôi, còn Chung Tiểu Dung lại phải vội vàng sắp xếp hết công việc ở đại sảnh.
“Lần này sau khi trở về, chị sẽ cho em được nghỉ mấy ngày.”
“Thật ạ?” Chung Tiểu Dung mừng rõ: “Vậy cám ơn giám đốc Đào!”
Phải biết rằng, vào Doãn Thị mặc dù có hai ngày nghỉ hằng năm, nhưng cường độ công tác kia người thường khó mà hoàn thành, không thể hoàn thành công việc thì nghiễm nhiên phải tăng ca.
Huống chi cô vừa mới điều đến phòng tài vụ không lâu, cùng một ngày với Đào Y Y chuyển đến.
Đào Y Y nhẹ nhàng thở ra, để cho Chung Tiểu Dung đi nghỉ ngơi, còn mình thì tiếp tục đi kiểm tra xung quanh.
Dù sao những người hâm mộ bị ùn tắc vừa rồi có lẽ đã vây kín ba tầng trong và ngoài cửa khách sạn, ngay cả khi nhân viên bảo vệ do Vincent dẫn đầu báo rằng mọi thứ vẫn bình thường thì cô vẫn phải đích thân đến đó.
Nếu không 210 tỷ kia của Vương Hữu Đông chẳng phải bỏ ra phí hoài sao?
Nghĩ đến bức tường bao quanh bể bơi vẫn còn quá thấp, Đào Y Y quyết định đích thân đi một chuyến để xem có thể gây ra nguy hiểm gì không.
Mùa đông, phía sau và bể bơi gần như không có người dùng đến, càng đừng nói buổi chiều nhóm người mẫu này còn có công việc, nên rất ít người ra ngoài dạo chơi trong thời gian nghỉ ngơi quý báu này.
Nhưng từ xa Đào Y Y đã nghe thấy tiếng nước chảy trong viện, bước thêm hai bước, cô nhìn thấy có người đang sử dụng bể bơi.
Đường cong cơ thể hoàn mỹ cùng gợn nước giao hòa với nhau, bởi vì nhiệt độ nước thấp nên phần eo và bụng rắn chắc của người đàn ông cũng bị nhuộm một chút hồng, bọt nước tung ra, người đàn ông chuyển động trong làn nước.
“Anh! Doãn Minh Tước, sao anh lại ở chỗ này?”
Mái tóc ướt được vuốt ra sau đầu, lộ ra vầng trán trắng nõn, dưới cằm thanh tú, yết hầu giật giật khiến người ta không mặt đỏ tai hồng.
“Công việc bận rộn, tiêu khiển mà thôi.”
Môi mỏng khẽ cong, khi nhìn thấy khuôn mặt Đào Y Y đỏ bừng, anh ta càng có hứng thú trêu chọc, bước ra khỏi hồ, quần bơi ướt đẫm bám chặt từng đường cong của đùi, thật dễ dàng khiến kẻ khác mơ màng.
Đào Y Y vội vàng xoay người, một bàn tay giơ ra ngăn cản anh ta tiến đến.
“Giữa mùa đông mà bơi lội cái gì, anh ngại mạng quá dài à?”
Giọng điệu đầy trêu đùa của Doãn Minh Tước quả nhiên vang lên ngay phía sau, Đào Y Y sợ tới mức khẽ run lên.
“Bơi lội vào mùa đông có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, hơn nữa, tôi cố tình chọn lúc giám đốc Đào bận rộn để bơi, ai biết cô lại đi ra đây lúc rảnh rỗi?”
Nhìn cô rụt rè, Doãn Minh Tước quấn khăn tắm lên, chẳng qua tóc vẫn còn nhỏ nước, dáng vẻ nhìn rất lưu manh.
Tim Đào Y Y đập như sấm, không cần nhìn cũng biết dánh vẻ hiện giờ của anh ta là như thế nào.
Vốn muốn tiếp tục kiểm tra nhưng hiện tại thì không thể nữa, cô chỉ có thể xoay người rời đi, ai ngờ cô thấy một tia sáng lóe lên trên bức tường phía sau phản chiếu bởi tòa nhà bằng kính.
“Có người chụp ảnh!”
Đào Y Y còn chưa dứt lời, đội bảo vệ đã nhanh chóng đi đến theo câu nói của cô.
“Người ở đâu?”
Trên đầu tường, một khuôn mặt xa lạ chưa từng nhìn thấy nhưng tay ôm máy ảnh đang muốn bỏ đi, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của đội bảo vệ.
“Stop!”
Vincent vội vàng dẫn người đuổi theo, Đào Y Y cũng không chịu đứng yên, vừa định đi thì quay người lại lại nhìn thấy bộ ngực chưa được khăn tắm che hết của Doãn Minh Tước.
Đường cong mê người làm cho cô ta suýt nữa là trượt chân, Doãn Minh Tước cười khẽ ra tiếng.
“Thật ra cũng không cần vội vã đi bắt paparazzi. Nếu họ lén chụp ảnh tôi thì sao?”
Trình độ tự kỷ cùng cơ thể khiến người khó rời mắt của anh ta thật không xứng đôi, Đào Y Y ngây người nhìn, cảm giác mặt đỏ tim đập bất giác biến mất.
Cô vội vàng đuổi theo đội bảo vệ.
Không ai để ý rằng ở cửa sổ trong tòa nhà đối diện vẫn có một ống kính hướng về phía hai người bọn họ, chụp được hết cảnh tượng vừa rồi.
Người phụ nữ hung tợn bấm máy ảnh, hình ảnh sắc nét rõ ràng.
“Đào Y Y, cô thật đúng là ai đến cũng không từ chối.”
Nửa giờ sau, một chàng trai người Anh bị Đào Y Y và Vincent đưa đến cục cảnh sát, sau khi cảnh sát và Vincent kiểm tra camera thì không thể không thả người ra.
“Qủa thật cậu ta chưa chụp được cái gì cả, chỉ là một số hình ảnh cửa sổ mà thôi, chẳng qua trong máy ảnh của cậu ta có có rất nhiều hình nữ minh tinh khác, tuy rằng không phải khách của khách sạn chúng ta nhưng mà có rất nhiều ảnh chụp riêng tư, cậu ta đã phạm tội nhiều lầm.”
“I’m innocent!”
Thấy cậu ta la to kêu mình bị oan, Đào Y Y nghiêm mặt đi đến trước mặt cậu ta.
“Những bức ảnh này chẳng qua là để ngụy trang rằng cậu yêu thích mà thôi.” Cô quay ra nhìn cảnh sát, “Mong các anh giúp tôi khởi tố người này.”
Mang theo sợ hãi đi ra khỏi cục cảnh sát, trong lòng Đào Y Y cảm xúc ngổn ngang.
Vừa mới chỉ là tra xét sơ qua mà đã nhìn thấy những ảnh chụp thế này trong máy ảnh của cậu ta, xem hoàn cảnh thì đa số là chụp ở phòng trang điểm, cơ bản đều là nữ minh tinh.
Nếu không phải để bán vậy thì chính là để tống tiền bọn họ.
Khó trách Vương Hữu Đông nguyện ý bỏ ra cái giá cao như vậy tỷ để thuê người tới bảo vệ bọn họ, thật sự khó có thể tưởng tượng nếu ảnh chụp này bị truyền ra ngoài thì hậu quả sẽ như thế nào.
Đào Y Y thở dài nhẹ nhõm một hơi, rời khỏi cục cảnh sát thì lập tức trở về khách sạn, dù sao bất kể chuyện gì xảy ra thì lần này cô cũng không thể mắc sai lầm.
“Chị Y Y, tôi còn tưởng chị sẽ không quay lại.”
Trở lại phòng, không ngờ Amy đã đã bắt đầu chuẩn bị trước.
Có vẻ như cô ta đã ngủ một giấc thật ngon, tất cả lớp trang điểm trên mặt đã được rửa sạch.
Nhìn khuôn mặt của Amy, Đào Y Y không thể tin cô ta đã hơn ba mươi tuổi, trình độ bảo dưỡng này phải sánh ngang được với Tống Thấm Như.
“Cô không thể ăn mặc hẳn hoi rồi mới trang điểm được à?”
Đào Y Y thật sự không nghĩ tới người phụ nữ này có thể lớn mật mặc nội y rồi an vị trong phòng mình như vậy, người trang điểm thế như lại là vẻ mặt thấy nhưng không thể trách, toàn bộ hành trình đều cẩn trọng trang điểm, không có chút lơ là ngó nghiêng.
“Cô biết cái gì.” Nhắc tới việc đi diễn, Amy lập tức đắc ý dạt dào: “Trọng điểm không phải khuôn mặt mà là quần áo, tới hiện trường mới có thể mặc.”
Có thể nhìn ra cô ta thật sự yêu thích công việc này, nói đến công việc, khuôn mặt rặng rỡ như phát sáng.
Đào Y Y cũng không đả kích cô ta, tuy rằng hiện giờ đến trợ lý mà Amy cũng không có, nhưng Đào Y Y cảm thấy cô ta có hương vị hơn cô nàng tiểu hoa đã cãi nhau với cô ta kia.
Thấy cô ta ổn thỏa, Đào Y Y chuẩn bị đi xem người khác, ai ngờ Amy lại bày ra dáng vẻ mình có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào: “Y Y, lát nữa đến hai giờ cô nhất định phải xem tôi biểu diễn đấy.”
Lúc này trên mặt Amy còn dính lông mi giả, chớp mắt nhìn đáng thương lại buồn cười.
Nghĩ đến cô ta thật sự không có đến một trợ lý, lòng Đòa Y Y lại mềm nhũn.
“Nếu tôi có thời gian…”
“Vậy không lời đã định! Không thể đổi ý đâu.”
Không đợi cô ta nói hết, Amy đã vui vẻ ra mặt, ngồi yên tiếp tục chơi di động.
Đào Y bất đắc dĩ lắc đầu, chuẩn bị quay lại hội trường để bàn bạc việc nâng cao bức tường với Vincent, tuy rằng chuyện này là lửa sém lông mày, còn ảnh hưởng mỹ quan, nhưng quả thật không thể để chuyện có người vượt tường lẻn vào xảy ra lần nữa.
“Nhưng mà giám đốc Đào, khách hàng của chúng ta không phải chỉ có mấy ngôi sao đó, chúng ta còn phải suy xét đến cảm thụ của tất cả khách sạn, chiều cao của “Bức tường Berlin” này được khôi phục lại như ban đầu. Đứng ở tầng chín nhìn ra, nó là một cảnh tượng khác hẳn.”
“Tôi hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng mà khách sạn của chúng ta lại không phải bức tường không có kẽ hở, nhân lực cũng có hạn.”
Nghe cô phân tích xong, Vincent cũng gật đầu: “Chuyện này không phải chuyện có thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, ở Paris nhân lực lại rất đắt tiền, không giống trong nước chỉ cần thuê thợ đến là có thể hoàn thành, chúng ta còn cần cam đoan về mỹ cảm nữa.”
“Anh không cần băn khoăn đến vấn đề tài chính.”
Mỗi khi Đào Y Y nhớ lại những ảnh chụp kia, quyết tâm xây cao bức tường càng được củng cố.
Tuy rằng cô không thể ngăn cản cả thế giới không xảy ra chuyện như vậy, nhưng ở nơi cô có thể làm được, đương nên cũng sẽ dùng toàn lực để làm.
Sau khi thảo luận về vấn đề an ninh với Vincent xong, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Nghĩ đến lời hẹn với Amy, Đào Y Y nhanh chóng đi về phòng, lúc này cô ta cũng sắp trang điểm xong rồi, nét mặt tỏa sáng, như thay đổi người khác vậy.
“Thế nào? Bà đây có đẹp không?”
Đào Y Y lười đáp lại cô ta, không biết vì sao, thấy Amy như vậy trong đầu cô lại không khỏi nhớ đến dánh vẻ mĩ nam nổi trên mặt nước của Doãn Minh Tước.
Lắc lắc đầu, cô cảm thấy mình bị ma ám.
“Lát nữa cô xuống trước đi, tôi phải đảm bảo mọi người an toàn thì mới có thể rời khỏi khách sạn, lúc đó mới đi xem cô được.”
“Không sao cả.” Môi Amy còn chưa tô son, nụ cười thiếu vài phần cả vú lấp miệng em hơn khi gặp lần đầu: “Dù sao tôi vừa không phải mở màn, cũng không phải người đi cuối, chỉ cần giám đốc Đào có thể tự mình đưa tôi đi thì chờ bao lâu cũng được.”
Không biết vì sao, Amy như vậy thật đúng là thê thảm, đi trình diễn một mình còn chưa tính, lại còn không có trợ lý lẫn người đi cùng.
“May mắn cô gặp tôi, yên tâm đi, sẽ không để cô phải một mình.”
“Cô đừng có như vậy, bà đây cũng không cần thương hại.”
Hai người cười nói một lát, Đào Y Y bèn đứng dậy đi ra ngoài, lúc này đã có nghệ sĩ chuẩn bị xuất phát.
Vị đứng mũi chịu sào chính là người cãi nhau đòi đổi phòng với Amy, hiện tại đang nổi tiếng, đương nhiên người theo đuổi cô ta là rất nhiều.
Đào Y Y đứng ở xa cẩn thận nhìn chằm chằm, hiện trường có bảo vệ đưa đi, tất cả thật còn ngay ngắn có trật tự.
Chỉ là không biết ở đâu chạy ra một người, thế mà lại quỳ gối đưa hoa muốn cầu hôn, xuất hiện đột ngột, Đào Y Y vội vàng chỉ huy bảo vệ đuổi kịp.
Tầng chín, mọi người gần như đã đi ra ngoài hết.
Amy ngồi ở trong phòng, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng không nhịn được thúc giục: “Nếu không hay là không đợi nữa, vốn chỉ có thể ngồi ở cách đó ba vòng, cô còn chưa đi thì chỉ có thể ngồi với mười tám tuyến thôi.”
Thật ra Amy cũng có hơi dao động, nhưng mà Đào Y Y đã đồng ý sẽ đến hiện trường cùng mình nên trong lòng vẫn mang vài phần mong mỏi.
“Đi thôi, thời gian sắp không kịp rồi.”
Chuyên viên trang điểm tận tình khuyên bảo, dù sao cô ta nhìn Amy đi từng bước đến bây giờ đã tốn bao nhiêu công sức, đương nhiên không thể nhìn Amy bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Xét cho cùng, ở hiện trường, bạn càng ở gần thì càng có nhiều cơ hội được giới truyền thông chụp ảnh đến.
“Được rồi.”
Giới giải trí tàn nhẫn, càng đừng nói đến giới thời trang, toàn bộ đều dùng khuôn mặt và dáng người chống đỡ.
Tuổi của Amy hiện giờ xem như là không còn nhỏ, thời gian có thể kiếm tiền cũng không còn nhiều.
Vội vã đổi quần áo xuống lầu, so với đám đông vây quanh trước mặt, Amy bước xuống cầu thang một mình nhìn đối lập rõ ràng.
Xa xa đã thấy Đào Y Y còn đang bận rộn, Amy mấp máy đôi môi đỏ mọng, cuối cùng vẫn không gọi ra tiếng.
Amy đi đến xe đang đỗ ở ven đường, nhưng nhìn thế nào cũng không tìm thấy xe bảo mẫu của mình, cô đang muốn gọi điện thoại cho tài xế thì không biết một người ở chỗ nào chui ra đập rơi điện thoại cô đang cầm.
“Get out of my way!”
Một câu cút ngay làm cho Amy không khỏi phiền muộn, cô chưa kịp nhặt di động lên thì một đám người chạy tới, cô bị mọi người bao quanh, di động đã sớm bị đá đến chỗ nào rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!