Trong văn phòng.
Bật đèn lên.
Cố Uyên ngồi trên tấm thảm, cô nhìn két sắt ở trước mặt, ngẩng đầu nhìn Tô Ngọc Kỳ: “Tôi thật sự không có tiền, tôi rất nghèo, đây là két sắt nhà tôi, toàn bộ tiền đều đưa cho anh, anh đừng giết tôi có được không?”
Tô Ngọc Kỳ giơ tay xoa mi tâm.
Anh thật sự có cảm giác…
Ừ, chính là muốn bóp chết cô, thế nhưng anh lại cảm thấy, tại sao dáng vẻ của Lưu Thanh Vũ sau khi uống rượu lại có chút đáng yêu chứ?
Anh khẽ thở dài.
Vươn tay nhéo mặt cô: “Cô xác định, chỉ cần tôi mở ra được, toàn bộ tiền ở trong này đều đưa cho tôi?”
Cố Uyên gật đầu.
Cô say khướt mơ màng nhìn anh.
Tô Ngọc Kỳ vươn tay, ngón tay thon dài nhập mật mã, mấy giây sau, két sắt đã được mở ra.
Cố Uyên từ từ mở to mắt.
“Woa, anh thật lợi hại.”
Tô Ngọc Kỳ: “…”
Đây là két sắt của anh, đương nhiên là anh biết mật mã rồi.
Bên trong két sắt cũng không có nhiều đồ, chính là mấy tấm thẻ, còn có mấy tập tài liệu, tranh chữ, phần lớn đồ ở trong đó đều là ở trong biệt thự Gấm Nhu.
Cố Uyên cắn môi, bởi vì nguyên nhân say rượu mà hai gò má đỏ ửng rất đáng yêu: “Chúng ta có thể… hức… thương lượng một chuyện không?”
“Hả?” Anh phát ra một giọng mũi nặng nề.
Cố Uyên ôm lấy cánh tay anh: “Nếu như anh không đồng ý với tôi, tôi sẽ… hức… tôi sẽ báo cảnh sát, tìm chú cảnh sát tới bắt anh, anh chính là một tên khốn khiếp, tới đây ăn trộm đồ!”
Tô Ngọc Kỳ nở nụ cười, giơ ngón tay lên: “Lưu Thanh Vũ, đây là số mấy?”
Cố Uyên híp mắt nhìn, gì mà số mấy chứ, sao hình ảnh… còn chồng chéo lên nhau vậy…
“Số bốn.” Cô khẽ mở miệng nói.
Tô Ngọc Kỳ nhìn một ngón tay mà mình đã đưa ra, quả nhiên là say rồi, người phụ nữ này không biết uống rượu thì đừng uống, nếu như tôi nay không phải là mình tới đây, nếu thật sự có người lạ đến, có phải người phụ nữ này cũng để cho người lạ đi vào trong nhà!
Anh cúi người muốn ôm cô lên.
Cố Uyên ôm chặt cánh tay của anh, Tô Ngọc Kỳ không thể làm gì khác là đặt cô xuống, Cố Uyên lấy một thẻ ngân hàng trong két sắt bỏ vào trong túi, thế nhưng hình ảnh trước mắt cứ chồng chéo, cô có làm thế nào cũng không tìm thấy túi quần của mình.
Tô Ngọc Kỳ cầm lấy thẻ trong tay cô: “Cô cần tiền sao?”
Cố Uyên giơ ngón tay đặt lên môi anh: “Xuỵt!”
Tô Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy ngón tay cô giống như một dòng diện chạy qua môi mình, đáy mắt anh tối sầm lại.
Anh nắm lấy ngón tay cô: “Cô vẫn chưa nói cho tôi biết, cô cần tiền để làm gì? Cô nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cho cô!”
Cố Uyên cúi đầu rất thấp, giống như cảm thấy rất oan ức: “Hức… Có người muốn tôi mượn tiền chồng tôi… tôi… anh ấy không cho tôi… Các anh đều là người xấu…”
Anh không cho cô sao?
Tô Ngọc Kỳ bế Cố Uyên lên, đặt cô ngồi lên ghế sô pha, sao anh không nhớ người phụ nữ này đã tìm anh mượn tiền khi nào chứ?
“Tiền, tôi có thể đưa cho cô, chỉ có điều, tôi có một điều kiện…” Giọng nói của anh rất thấp, lướt qua tai cô.
Cố Uyên rụt đầu lại, chỉ cảm thấy tai mình hơi ngứa ngứa: “Tôi buồn ngủ quá… tôi rất nghèo không có thứ gì hết… anh có điều kiện gì… tôi không có tiền.”
“Cô cần bao nhiêu tiền?”
Cố Uyên giơ tay ra đếm, đếm đếm rồi vươn năm ngón tay: “170 tỷ…”
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, cô nghiêng đầu rất mệt, anh giữ đầu cô: “300 triệu hôn tôi một lần có được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!