Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Ông cụ Tô nói:

“Lúc đó hôn ước này là do Tưởng Diễm Ly quyết định, người một nhà các người cho rằng có thể mượn đại một cái cớ là có thể chối sạch chuyện này sao? Vậy mà lại dám tìm người thay thế để cưới, có còn để nhà họ Tô trong mắt nữa hay không.”

Tưởng Diễm Ly là bà nội của Cố Uyên.

Ông nhìn Cố Uyên, muốn nói gì đó, cuối cùng thở dài một tiếng.

Tất nhiên là không muốn tin tưởng, càng cảm thấy vô cùng hoang đường.

Cố Uyên nhìn thấy ánh mắt thất vọng của ông, trong lòng đau như bị kim đâm vậy. Ở nhà họ Tô cô cảm nhận được sự ấm áp trước giờ chưa từng có, bà cụ Tô thật lòng đối xử tốt cô, đối xử với cô như với cháu gái ruột.

Bây giờ nhất định là rất thất vọng.

Cô lại nói một câu “Xin lỗi.”

Ông cụ Tô tức giận, giận đến suýt chút nữa là phát bệnh, bà cụ Tô lạnh nhạt đỡ ông lên lầu. Trong phòng khách, quản gia nói: “Mấy vị, mời.”

Quản gia gì nhìn Cố Uyên, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi.

Ai có thể ngờ là mợ chủ trước mặt vậy mà lại không phải là mợ chủ…

Vậy mà lại là cưới thay..

Chuyện như vậy xảy ra ở nhà họ Tô là chuyện nực cười và hoang đường biết bao nhiêu.

Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ tất nhiên là không hài lòng với kết quả này, Lưu Thanh Vũ vốn còn muốn một bước bay lên cành cao trở thành mợ chủ nhà họ Tô.

Rời khỏi nhà họ Tô, Cố Uyên nhìn Trần Quân Mai, lạnh lùng nói: “Con gái của tôi đâu?”

Trần Quân Mai thấy thân phận cũng đã được vạch trần nhưng mà ông bà cụ Tô vẫn không nhắc đến chuyện để con gái mình khôi phục thân phận mợ chủ nhà họ Tô, lại nhìn về phía Cố Uyên, đáy mắt tràn đầy đố kỵ: “Hừ, đúng là giống với người mẹ tiện nhân kia của cô, biết cách dụ dỗ đàn ông, ở bên ngoài sinh con hoang.”

Lưu Thanh Vũ đỡ cằm: “Không phải là vậy à, muốn bao nhiêu thấp hèn thì có bấy nhiêu.”

“Tôi hỏi lại lần nữa, con gái của tôi và Tiểu Phong đâu?” Cố Uyên vẻ mặt không đổi nhìn Trần Quân Mai, ánh mắt lạnh như băng: “Trần Quân Mai, tôi hy vọng bà nói là làm, thả con gái tôi và Tiểu Phong ra, nếu không bây giờ tôi cũng không ngại đi tìm ông cụ Tô nói rõ ràng. Bà nghĩ là ông ấy sẽ tin tưởng tôi hay tin tưởng hai người.”

Trần Quân Mai tất nhiên là biết nếu như Cố Uyên thật sự đi tìm ông cụ Tô giải thích, cho dù bản thân có nói đến rách miệng thì ông cụ Tô cũng sẽ không tin tưởng mình, một năm này quan hệ giữa Cố Uyên và ông bà cụ Tô rõ ràng là rất tốt.

Bà ta trói Cố Tinh Tinh và Trần Tiểu Phong lại chỉ là muốn uy hiếp Cố Uyên, cũng không thật sự muốn ảnh hưởng đến mạng người, dù sao chuyện phạm pháp này bà ta vẫn chưa dám làm.

Không có chuyện gì ai lại muốn tự chuốc lấy rắc rối.

Bà ta điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại ra lệnh thả người.

Lưu Thanh Vũ kéo kéo cánh tay của Trần Quân Mai: “Mẹ, sao có thể cứ thế thả đứa con hoang kia ra chứ?”

Một giây sau đó, Lưu Thanh Vũ hét lớn một tiếng, mặt nghiêng sang một bên.

Cô ta che mặt không dám tin nhìn Cố Uyên: “Đồ tiện nhân này dám đánh tôi?”

Trần Quân Mai tất nhiên cũng không ngờ một Cố Uyên luôn luôn mềm yếu dễ bị bắt nạt lại biết đánh người.

Cố Uyên đưa tay giơ điện thoại di động lên, phía đang hiển thị ghi âm cuộc trò chuyện.

Trần Quân Mai và Lưu Thanh Vũ biến sắc.

“Cố Uyên, cô có ý gì.”

“Có ý gì, từ hôm trước đến nhà họ Lưu, hai người bắt cóc con gái của tôi và Tiểu Phong, dùng chuyện này để uy hiếp tôi, hất hết nước bẩn lên người tôi, tôi đều ghi âm lại.” Cố Uyên mở điện thoại di động ra: “Hai người, có muốn nghe thử một chút không.”

Lưu Thanh Vi nghe thấy giọng mình trong điện thoại di động, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tức đến run rẩy cả người.

Cố Uyên hé môi: “Trần Quân Mai, đừng cố gắng giẫm lên giới hạn cuối cùng của tôi, nếu không, tôi không ngại đem phần ghi âm này đến nhà họ Tô.

Nói xong, Cố Uyên xoay người đi nhanh về phía trước.

Ở đường cái, cô bắt một chiếc taxi, xe từ từ lăn báng, cô nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, thành phố này, đến cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Buổi chiều, Cố Uyên sắp xếp lại đồ đạc của mình ở biệt thự Ngân Phong, đồ của cô cũng không nhiều, quần áo, châu báu, những túi xách phong cách trong phòng, cô không đụng vào bất cứ thứ gì cả.

Cố Uyên đặt thẻ Tô Ngọc Kỳ cho mình ở bên trong ngăn kéo.

Tiền trong này cô cũng chưa đụng tới.

Tiểu Ngũ giống như nhận ra gì đó, vẫn luôn di chuyển vòng quanh người cô, Cố Uyên ngồi xuống ôm lấy Tiểu Ngũ, cụng mặt vào trán của Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, mẹ phải đi rồi… Xin lỗi không thể đưa con đi cùng.”

Cô gọi cho Sở Vận một cuộc điện thoại, bảo Sở Vận sang đây một chuyến.

Đưa Tiểu Ngũ đi.

Bình thường Tiêu Tuyết bận việc… quay phim, Khả Di lại ở nhà của Tống Thanh Việt, chỉ có Sở Vận là có thể chăm sóc cho Tiểu Ngũ thôi. Sở Vận đến rất nhanh, nhìn thấy vali hành lý của cô thì nhíu mày: “Thanh Vũ, cậu định đi đâu, định ra ngoài du lịch à?”

“Ừ, định đi… du lịch.”

Sở Vận rất thích Tiểu Ngũ, chơi với Tiểu Ngũ trong chốc lát: “Lúc nào thì về, đến lúc đó chúng ta hẹn Tiểu Tuyết đi ăn, mình đã nói với cậu, Tiểu Tuyết mới đầu tư một quán lẩu.

“Mình… cũng không biết, có lẽ là rất nhiều ngày đó!.” Cố Uyên cười cười, cố gắng làm cho nụ cười tự nhiên một chút: “Tiểu Ngũ đành nhờ cậu chăm sóc.”

“Đi đi, không thành vấn đề.”

Sở Vận nán lại một lát rồi đưa Tiểu Ngũ đi, Cố Uyên nhìn qua cửa sắt dõi theo chiếc xe từ từ biến mất.

Tiêu Tuyết và Sở Vận xem cô là bạn tốt, nhưng mà cô lại không biết phải nói với họ thế nào..

Cô cơ bản không phải là Lãnh Thanh Vũ.

Các cô ấy sẽ biết nhanh thôi, đến lúc đó… Nhất định là họ sẽ rất thất vọng nhỉ..

Dù sao cũng gạt các cô ấy lâu như vậy.

Bây giờ đến lúc ra sân bay vẫn còn sớm, cô đặt vé máy bay mười giờ tối, Cố Uyên lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, cô đi đến nghĩa trang thăm mẹ, sau đó đi đến nhà tù nữ thành phố Hải Châu, Mộ Như Phương vẫn như trước không chịu gặp bất kỳ ai.

Có lẽ là Tô Ngọc Kỳ đã chuẩn bị trước, quản giáo nhà tù thấy cô đến rất nhiều lần, hỏi cô: “Cô này, cô có muốn nói gì với Mộ Như Phương sao? Tôi có thể chuyển lời giúp cô.”

“Chuyển lời của tôi với cô ấy, chăm sóc bản thân thật tốt, Đàm Diệc Thành không chết để cô ấy phải tự trách, không cần phải bắt ép tim của mình, nói với cô ấy… Tôi định đi du lịch.. Có lẽ rất lâu sẽ không quay về, hẹn gặp lại.”

Trở về biệt thự Ngân Phong, Cố Uyên nhận được điện thoại của chị Lý, nói Tinh Tinh và Tiểu Phong đã quay về, cô không cần phải lo lắng.

Nỗi lòng của Cố Uyên lúc này mới thả lỏng.

Bảo chị Lý chăm sóc tốt cho Tinh Tinh, cô sẽ nhanh chóng quay về.

Chị Lý nghe nói cô muốn quay về thì rất vui vẻ: “Thật vậy sao, cô Cố, chuyện trong nhà đã giải quyết xong rồi à?”

“Vâng.”

Tiếng chuông cửa reo, Cố Uyên cầm điện thoại di động, đi đến cửa, nhìn qua camera thấy người bên ngoài là Lưu Thanh Vũ.

Cô cau mày cúp điện thoại.

Mở cửa ra: “Cô đến đây làm gì?”

Lưu Thanh Vũ đẩy cô ra bước vào, cứ như cô ta là nữ chủ nhân của chỗ này vậy, tháo kính râm xuống, vui vẻ nhìn những đồ dùng trong nhà, mặc dù nhà họ Lưu cũng được xem là có tiền, nhưng mà cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, nhà họ Tô mới là nhà giàu chân chính nhất.

Chỉ là tranh treo trên tường giá trị cũng gấp ngàn lần.

“Chỗ này sau này sẽ là nhà của tôi, tất nhiên là tôi sẽ đến đây, tại sao cô vẫn chưa đi, tôi nói cho cô biết, đồ đạc ở đây, cái gì không phải của cô thì đừng mơ lấy đi.” Lưu Thanh Vi đi vào phòng cất đồ, nhìn những trang sức rực rỡ muôn màu và cả những lại trang phục, túi xách xa xỉ, tất cả những thứ trong này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về cô ta.

Cô ta lập tức cầm một cái nhẫn lên, đeo vào tay mình, lại nhận ra nhẫn quá nhỏ, chỉ có thể đeo vào đầu ngón tay.

Cố Uyên không để ý đến cô ta, lên lầu kéo vali hành lý xuống.

Cô bay chuyến mười giờ đi thành phố Lệ Châu.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận