“Ông à, chúng cháu đều là người luyện võ, tốc độ hồi phục của cơ thể lại nhanh, những thứ này để cháu chuyển vào cho”.
Từng thùng thuốc, còn có một vài dụng cụ y tế và thuốc bổ đắt tiền, tóm lại có rất nhiều đồ được bê vào, tiêu tốn gần 10.000 tệ của Diệp Hạo.
Đôi vợ chồng già sững sờ, mấy ông bà già hàng xóm xung quanh cũng tấm tắc khen ngợi.
“Tên nhóc này thật tốt bụng, chẳng trách có thể cưới một cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ”.
“Đúng vậy, cô gái này thật là thanh tú, mông này, eo này sau này nhất định sẽ sinh được một cậu nhóc mập mạp..."
Mấy bác gái bắt đầu khen ngợi, Linh Hồ Uyển Nhi đỏ mặt ngượng ngùng, mấy bác gái này nói chuyện thực sự quá thẳng thắn.
Diệp Hạo nén cười, quay đầu nói với mấy bác gái: "Bác à, sinh một đứa làm sao đủ được, nếu đã sinh thì phải sinh hai, vừa đủ một đôi”.
“Cậu nhóc này nói đúng, mông to dễ sinh con, chúc hai người sinh được một đôi, hạnh phúc viên mãn…”
Diệp Hạo vừa nói vừa cười đùa cùng mấy bà cụ, lời nói lộ liễu khiến khuôn mặt xinh xắn của Linh Hồ Uyển Nhi đỏ bừng, lại không thể nổi giận với những bà cụ có lòng tốt này, chỉ có thể dùng ánh mắt như dao nhìn chằm chằm Diệp Hạo.
Sau khi mọi thứ được chuyển xong, Diệp Hạo bước vào phòng, nhân lúc không có ai liền lấy ra một chiếc phong bì dày cộp từ trong túi.
“Ông ơi, đây là 100.000 tệ, hai người hãy giữ lấy, đây là chút tâm ý của cháu và Uyển Nhi”.
“Không được, không được, Tiểu Diệp, tôi không thể lại lấy tiền của cậu nữa, những thứ này đều có giá trị không nhỏ, nếu lại nhận tiền, hai người chúng ta chính là lòng tham không đáy, tuyệt đối không thể nhận nữa”, ông cụ vội vàng khua tay.
“Ông ấy nói đúng đấy, tiền này, nói thể nào chúng ta cũng không thể lấy được”, bà cụ cũng nói như vậy, đem đẩy tiền lại.
Diệp Hạo không biết làm sao đành cười nói: “Ông bà này, cháu có tiền, đây là một chút tâm ý, chính vị sợ hai người không nhận lấy nên mới bớt đi một phần, nếu hai người không nhận, thì sau này cháu sẽ không tới thăm hai người nữa”.
Trong thẻ của Diệp Hạo còn có không ít tiền, lúc đầu khi giết chết ông chủ cá ở thành phố Cảng, đã thu được 20 triệu trên người lão ta.
Anh đã để lại 10 triệu cho nhóm người Miêu Kiến Hoa, còn bản thân giữ lại 10 triệu, vì vậy 100.000 tệ tệ thực sự chẳng đáng bao nhiêu.
Thấy Diệp Hạo kiên trì như vậy, hai vợ chồng già rất khó xử, Diệp Hạo nhét tiền vào tay ông cụ nói: “Ông à, giữ lại đi, nếu không sau này cháu sẽ thật sự không tới thăm ông nữa."
“Được, vậy chúng ta sẽ giữ lại…”, ông cụ vô cùng cảm động, bà cụ thậm chí còn rơi lệ.
“Vậy được rồi, chúng cháu cũng không nán lại nữa, chúng cháu còn có việc cần phải xử lý, có thời gian cháu sẽ lại tới gặp hai người”, Diệp Hạo chào tạm biệt.
Cặp vợ chồng già đưa Diệp Hạo đến cửa, liền thấy Linh Hồ Uyển Nhi đang bị vây quanh bởi một nhóm bà cụ, khuôn mặt trái xoan đỏ bừng.
Những bà cụ này đang truyền lại kinh nghiệm cho cô ta, Diệp Hạo nghe thấy được từ xa thì khóe miệng giật giật.
Phụ nữ trung niên đúng là, nói chuyện cũng quá trắng trợn rồi.
“Tạm biệt mọi người…”, sau khi vẫy tay nói lời chia tay, chiếc ô tô lái về phía khu vực bên ngoài ngôi làng.
“Diệp Hạo tên chết tiệt này, nói bậy gì đó, tôi véo chết anh…”, khi xe vừa rời khỏi thôn Linh Hồ Uyển Nhi lập tức hét lên một tiếng chói tai, bắt đầu dùng sức nhéo mạnh lên người Diệp Hạo, trong xe nhất thời ngập tràn tiếng hét thảm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!