Linh Hồ Uyển Nhi đứng bên lập tức cau mày, liếc nhìn Long Linh: “Long Linh, có tin tôi đánh cô không lết xuống được khỏi giường không hả”.
“Linh Hồ Uyển Nhi, cô đợi đó cho tôi, tôi sắp bứt phá lên tiểu tông sư rồi, tới lúc đó chúng ta quyết đấu một trận!”, Long Linh kiêu kỳ nói.
Hai người này tính cứng đầu như nhau, lại khắc khẩu, mở mồm ra là đòi đánh đòi giết.
Diệp Phàm cạn lời, không biết nói gì hơn: “Hay là mọi người về đi, để tôi ngủ một mình”.
“Không được...”, Hàn Tuyết và Linh Hồ Uyển Nhi cùng lên tiếng.
“Ha ha, vậy thôi...”, Diệp Phàm chui đầu vào trong chăn, một bà la sát đã đủ lắm rồi, giờ hai người cũng đủ ăn thịt anh luôn.
Một bên khác, Tần Tiểu Điệp vẫn cố gắng gọi điện báo tin, thế nhưng điện thoại của Diệp Phàm đã tắt máy.
“Ghen tuông vớ vẩn cái gì, mạng người quan trọng hơn...”
Tần Tiểu Điệp tự lẩm bẩm, bây giờ điện thoại của Diệp Phàm đã tắt máy, nhưng cô ta bắt buộc phải báo tin này cho Diệp Phàm, bằng không phiền phức lớn.
Tần Tiểu Điệp liền đứng dậy, đi ra bên ngoài, khởi động chiếc Porsche của mình, đi tới bệnh viện nhân dân số một.
Tại thành phố Cảng, sau khi Tần Tiểu Điệp tiếp nhận thế lực của Phan Khôn ngày trước, qua mấy tháng đã phát triển thành mạng lưới tình báo của mình.
Diệp Phàm quay lại từ sau khi mất tích đã đụng độ với người của võ đường.
Cho nên võ đường là nơi cô ta lưu tâm chú ý nhất, cô ta phái người theo dõi động tĩnh của võ đường, cho nên cô ta là người đầu tiên biết được tin này, sau khi nhóm người của Lương Hồng tới.
Một bên khác, sau hơn nửa tiếng, hai chiếc xe đã đi tới bệnh viện nhân dân số một.
“Chúng ta có vào luôn không? Bây giờ là ban ngày đấy...”, Lâm Phàm và Lương Hồng ngồi cùng một xe, Lâm Phàm hỏi Lương Hồng.
Bệnh viện không giống với những nơi khác, ở đây người rất đông, nếu không phải vì bất đắc dĩ, hắn ta không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ lên.
Ngộ ngỡ làm ầm lên, bên trên sẽ bất mãn với hắn ta, sẽ phái đội đặc nhiệm tới tấn công, thì võ đường bọn họ coi như đi tong.
“Không sao, trước tiên chặn những người ở xung quanh là được, giết người cũng không quá mất thời gian”, Lương Hồng bình thản nói.
Trong mắt hắn ta những người bình thường không đáng để hắn ta phải để ý tới.
Sau đó hắn ta liền mở cửa bước xuống, Lâm Phàm cũng không biết làm sao chỉ đành xuống xe theo.
Lâm Phàm ăn mặc rất bình thường, bọn họ để một người ở lại đợi trong xe, còn tất cả những người khác đều xuống.
Bọn họ vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của mọi người, mặc trường bào và cầm theo trường kiếm, trông giống như đang quay phim.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!