Diệp Phàm hét lên: “Ông cút ra cho tôi...”
Cheng cheng cheng!
Cây thương trong tay Diệp Phàm đâm cùng thanh đao Khai Sơn của trưởng lão Tứ va vào nhau.
Cú va chạm dữ dội, đồng thời phát ra tiếng động chói tai.
“Giết!”
Lâm Phàm và Trần Hùng cũng tức giận hô lên.
Đỗ Trạch đứng trên lễ đài cũng hét lên đòi giết, quay đầu sang nhìn Hàn Tử Di mặt đang trắng bệch.
“Hàn Tử Di, trưởng lão Tứ bảo cô phải chết, cô ắt phải chết, giờ thì xuống địa ngục trước mà đợi anh rể của cô đi, ha ha ha...”
Đỗ Trạch lớn tiếng cười hung ác, đưa tay ra bóp cổ Hàn Tử Di.
“Đỗ Trạch, mẹ mày, dừng tay lại...”
Diệp Phàm phát điên, khí tức toàn thân bạo phát.
Bất chấp mọi thứ mà xông thẳng lên võ đài, anh không thèm để ý tới cả Lâm Phàm chém một nhát ở phía sau lưng anh.
“Ha ha ha, Diệp Phàm, cảm giác đau khổ thế nào, có phải rất đã không...”
Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn cũng điên dại không kém, giống như kẻ điên đang dùng toàn lực để ngăn cản Diệp Phàm.
“Đồ chó...”
Soẹt!
Cây thương của Diệp Phàm đè thanh đao Khai Sơn của ông ta xuống, nắm thành nắm đấm mà đánh tới, chưởng này đã tạo ra tiếng nổ rền vang như tiếng sấm.
Thế nhưng trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn cũng đã điên rồi, vì đã có hai người chết dưới tay ông ta, thậm chí A Vĩ tính ra cũng còn là đệ tử của ông ta.
Mối thù sâu đậm như vậy, khiến trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn cũng đã không màng tới sự sống chết của bản thân, mà dồn toàn lực ngăn cản Diệp Phàm.
Ông ta là trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn, tuy ở vị trí cao, nhưng ông ta cũng coi trọng tình nghĩa.
Hơn nữa, còn có nhóm của Lâm Phàm cùng ngăn chặn Diệp Phàm, cho nên trong thời gian ngắn Diệp Phàm không thể nào phá vây xông ra.
Thế nhưng, Đỗ Trạch đứng bên Hàn Tử Di, trong nháy mắt liền túm lấy cổ của Hàn Tử Di.
“Mày dám!”
Tròng mắt Diệp Phàm muốn nổ tung, khoé mắt muốn ứa máu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!