Vừa dứt lời, anh đi về phía xe ô tô của mình, sau đó nghênh ngang rời đi.
“Chết tiệt, ý Diệp thâm nho là sao? Cái gì anh ta cũng không cần rồi để chúng ta vào lấy sao?”
“Đúng vậy, sao tự nhiên anh ta lại có lòng tốt vậy, giây trước vừa mới giết người, giây sau đã làm việc thiện, tôi cũng chẳng hiểu…”
“Mẹ nó, lòng tốt cái rắm, chúng ta đều bị anh ta mắng rồi!”
Một người mặt đỏ tía tai lập tức quát lớn: “Diệp thâm nho ghét bỏ chúng ta, các người nói xem, thứ gì mới thích đi theo sau người ta kiếm ăn?”
“A… Hình như là chó…”. Một người hơi do dự nói.
“Chết tiệt, anh ta mới là chó…”
“Mẹ nó, mắng người còn vòng vo vậy. Không phải người tốt, mau tránh xa…”
Một đám người hùng hùng hổ hổ rời đi, cả nhà họ Chung chốc lát chỉ còn lại vài tiếng kêu than đau mà thôi.
“Ức hiếp người quá đáng, ức hiếp người quá đáng mà…”
Chung Thánh Thủ nhìn cảnh hỗn độn ở trong sân mà rống lớn, lại ho mạnh ra một ngụm máu, đầu nghiêng qua té thẳng xuống đất.
“Bố…. Bố sao rồi….”
Người đàn ông trung niên sợ đến mức kêu lớn, vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ lấy Chung Thánh Thủ nhưng Chung Thánh Thủ cũng không hề động đậy gì.
Người đàn ông trung niên run run để tay phía dưới mũi Chung Thánh Thủ, chỉ thấy lạnh ngắt, không còn hơi thở gì.
“A…”
Người đàn ông trung niên hét lớn, nước mắt liền chảy xuống.
Chung Thánh Thủ chết rồi!
Ba người bạn già kia của Chung Thánh Thủ vốn dĩ cũng có vẻ muốn Chung Thánh Thủ bồi thường một chút, nhưng lúc này người cũng đã chết rồi, bọn họ đều khẽ lắc đầu.
“Cháu trai, xin nén đau thương!”
Ba người lắc đầu thở dài, bước chân chập choạng đi ra ngoài. Từ nay về sau, bọn họ đã trở thành người tàn phế, hoặc cũng chẳng còn mấy năm để sống nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!