“Vậy người cứ ở đó đi, chúng con đi trước đây!”
Lý Thanh Nguyệt nói xong liền kéo Lý Thanh Dương rời đi, trên cây vang lên tiếng hờn giận, nhưng lại có bóng người lướt nhanh xuống.
Mà lúc này ở sân bay quốc tế thành phố Khôn, chuyến bay từ thành phố Cảng đã đáp xuống.
Tại nhà Âu Dương, trong phòng khách phong cách cổ điển sang trọng, Âu Dương Ngọc Quân bị ném xuống ngay giữa phòng, máu tươi trong miệng không ngừng chảy xuống đất, cả người lộ vẻ uể oải mệt mỏi.
“Âu Dương Ngọc Quân, cậu giết hại đệ tử gia tộc, dựa theo quy định của gia tộc thì phải bị tội chết, cậu có biết không?”
Trên ghế mé trái chủ tọa, một ông lão râu ria hoa râm cất giọng nói lớn.
“Ha ha…”
Âu Dương Ngọc Quân khạc ra ngụm máu rồi cười giễu: “Đại trưởng lão, bớt nói nhảm đi, muốn giết thì ông cứ giết, không giết thì đừng nói xàm nữa!”
“Láo xược, Âu Dương Ngọc Quân, cậu dám nói với đại trưởng lão như vậy phải thì chịu trách nhiệm!”
Một người trung niên đứng dậy, giận dữ mắng mỏ, khí thế hung hăng nhằm vào Âu Dương Ngọc Quân như thể sẽ ra tay bất cứ lúc nào.
Âu Dương Ngọc Quân chỉ liếc nhìn đối phương một cái rồi ngẩng đầu nhìn sang đại trưởng lão, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Hy Hy đâu, tôi muốn gặp con bé!”
“Cậu là kẻ tội đồ, không có tư cách gặp công chúa nhỏ của nhà Âu Dương! Đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa!”. Một giọng nói đầy sát ý vang lên.
Âu Dương Ngọc Quân nhìn sang, đó chính là thất trưởng lão nhà Âu Dương - Âu Dương Hải Lâm.
Vẻ mặt cậu ta lập tức tràn đầy sát ý: “Âu Dương Hải Lâm, ông là cái thá gì chứ, cũng chẳng có tư cách gì nói chuyện với tôi đâu, Hy Hy là em gái tôi chứ chẳng phải công chúa nhỏ gì cả!”
“Xấc xược, Âu Dương Ngọc Quân, cậu đừng có giữ cái suy nghĩ đó nữa, cả đời này cậu cũng không gặp được Hy Hy đâu!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!