Tất cả mọi người đều biết trong nhà họ Diệp ở thủ đô, đến bán bộ tông sư cũng không có.
Sao lại có thể giết chết Âu Dương Đạo Vĩ được chứ? Ông ta vẫn không biết là Diệp Phàm giết chết Âu Dương Đạo Vĩ, thông tin đó đã bị phong tỏa.
“Kiểm tra cho tôi, xem rốt cuộc là ai đã giúp nhà họ Diệp giết nhị trưởng lão, tôi nhất định phải cho hắn ta xanh cỏ”.
Âu Dương Thái Hồng nổi giận, lần này nhà Âu Dương thương vong quá lớn, năm trưởng lão và hàng trăm đội tinh nhuệ đều bị giết sạch.
Đặc biệt Âu Dương Đạo Vĩ còn là bán bộ tông sư, tổn thất đó khiến trái tim ông ta như rỉ máu.
Thời gian thoắt cái đã hai ngày trôi qua, Âu Dương Ngọc Quân muốn tới nhưng bị Linh Hồ Uyển Nhi cản lại.
Bởi vì cậu ta có tới cũng vô dụng, còn phải tìm Bành Việt – nhị trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn vẫn còn đang ẩn nấp ở thành phố Cảng.
Lần đầu tiên Lăng Tiêu Sơn bị tiêu diệt, Bành Việt đã rời khỏi nhà họ Khổng, tự tìm một nơi bí ẩn để ẩn nấp.
Khi muốn liên hệ với người nhà họ Khổng thì có một người trung gian chuyên truyền tin.
Cho nên muốn tìm ra Bành Việt sẽ phải tốn ít thời gian.
Hai ngày qua, không khí trong nhà họ Diệp vô cùng nặng nề.
Tổn thất quá nghiêm trọng, đệ tử nhà họ Diệp thương vong vô số kể, lực lượng của cả gia tộc bị hủy hại hơn bảy mươi phần trăm.
Càng quan trọng hơn là tình hình của Diệp Phàm và Chu Tình, khiến mấy người Diệp Chấn Hà âu sầu lo lắng.
Linh Hồ Uyển Nhi đã gọi điện cho ông cụ Linh Hồ, bảo ông để ý đến mấy món đồ quý hiếm.
Lúc này một người đàn ông bước qua cánh cổng lớn của nhà họ Diệp, mặc quần áo màu trắng toát, đi đôi giày vải bình thường.
Bước đi vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí là không phát ra tiếng động.
Có điều vẫn là người nghiêm túc đi tuần nhìn thấy ông ta đầu tiên.
“Ông là ông hai?”
Người đi tuần nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, đầu tiên là ngẩn ra sau đó vui mừng phấn khích.
“Hàng giả có thể đổi!”
Diệp Phù Sinh cười nhạt, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia sắc lạnh: “Trong nhà sao lại có mùi máu tanh nồng thế?”
“Ông hai, đừng quan tâm đến mùi máu nữa, cậu cả và phu nhân đang nằm trên giường…”
Cậu chàng còn chưa nói xong, Diệp Phù Sinh đã chạy như bắn, xông vào căn phòng lớn nhất.
“Phù Sinh?”
Diệp Chấn Hà nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn liền thấy Diệp Phù Sinh đứng ngay trước mặt.
“Phù Sinh, anh về rồi…”
Diệp Chấn Hà vội cất lời, đôi mắt già nua hoen đỏ.
“Bố, Tình Nhi đâu?”, Diệp Phù Sinh nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!