Giọng nói quyến rũ của Tần Tiểu Diệp vang khắp phòng, khiến tất cả mọi người đứng hình.
Không ai ngờ đến, cô gái yểu điệu đầy mê hoặc như này lại lấy ra một khẩu súng, hơn nữa lại còn muốn Hàn Bách Hào cược bằng mạng sống.
Chơi trò xoay ổ đạn của Nga trong truyền thuyết.
Diệp Phàm đứng một bên, nghiền ngẫm cười, cô gái này vẫn điên cuồng như vậy, anh phải xem xem Hàn Bách Hào dám hay không.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên Hàn Bách Hào.
Hàn Bách Hào chỉ thấy toàn thân nóng rực, không nghĩ rằng Tần Tiểu Điệp lại đưa ra yêu cầu này.
Cơ mà tại sao gã phải cược?
Hàn Bách Hào nở một nụ cười dửng dưng, nói: “Cô Tần, tôi thấy cô nhầm rồi thì phải, uống rượu cùng tôi là để xin lỗi tôi, không phải tôi cầu xin cô, cô đang đảo ngược thứ tự rồi, cô hiểu chứ?”
“Hơ, xin lỗi anh?”
Vẻ mị hoặc của Tần Tiểu Điệp biến mất, mang theo sự chế nhạo: “Anh là cái thá gì hả, dám bảo tôi xin lỗi, dựa vào nhà họ Hàn sao? Hay là dựa vào cái người anh gọi là cậu chủ nhà họ Diệp?”
“Hỗn láo!”
Hàn Bách Hào nổi giận quát: “Con họ Tần kia, đây là cậu Diệp ở thủ đô, cầm một khẩu súng giả mà còn tự cho mình là giỏi à, mau xin lỗi cậu Diệp ngay!”
Hàn Bách Hào phản ứng rất nhanh, vừa gã ngăn cản Diệp Tử Long lấy khách sạn Ngọc Hoàng làm tiền đặt cược đã khiến cho Diệp Tử Long không vui.
Bây giờ phải làm rõ, lần nữa ôm chặt chân Diệp Tử Long.
“Súng giả sao?”
Tần Tiểu Điệp cười nhạt, mở ổ súng, cho một viên đạn vào.
Giơ tay, ngắm đích…
Ngắm giữa trán Hàn Bách Hào: “Anh nói xem, nếu ngón tay tôi bóp xuống, thì sẽ như thế nào nhỉ?”
Nhìn Hàn Bách Hào bị họng súng đen ngòm chĩa thẳng giữa trán, tất cả những ai có mặt ở đó đều giật nảy mình, mắt ai cũng tràn ngập hứng khởi và mong chờ.
Tấn Tiểu Điệp ngầu bá cháy, súng ở Hoa Hạ được quản lý rất nghiêm ngặt, nếu như là súng thật thì một phát thôi, đầu của Hàn Bách Hào chắc chắn sẽ nở hoa.
Mắt Hàn Bách Hào trừng lớn, lòng gã ta hoảng loạn, gã không dám cược đây có phải là súng thật hay không.
Đồng thời gã cũng nổi trận lôi đình, ngay trước mặt mọi người lại bị một con đàn bà đe dọa: “Con họ Tần kia, tao nói cho mày biết…”
“Bằng”.
Hàn Bách Hào còn chưa nói hết, ngón tay của Tần Tiểu Điệp đã bóp xuống, nhưng vào thời khắc bóp cò, họng súng chếch lên, dường như viên đạn bay sượt qua da đầu của Hàn Bách Hào, bắn trúng bóng đèn trên trần nhà.
“Phù phù”.
Hàn Bách Hào cứ vậy ngã khụy xuống, cảm thấy hơi thở của cái chết, khi viên đạn vừa sượt qua, hắn cảm nhận rõ ràng cái nóng rẫy của nó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!