“Haha, người nhà họ Linh Hồ, đều phải chết”, người đàn ông cười gằn, tiếng cười chứa đầy sát ý.
“Tiền bối, tôi không phải người nhà họ Linh Hồ, tôi là kẻ thù của nhà họ, ông nhầm rồi”, Diệp Hạo hét lớn.
Sát khí trên người người đàn ông đó đột nhiên sững lại, Diệp Hạo vội vàng nói: "Tiền bối, khi ông bắt tôi xuống thì đúng lúc tôi đang bị người của gia tộc Linh Hồ đuổi giết. Diệp Hạo tôi có thể thề, nếu lời này là sai, thì sẽ bị sét đánh mất hết võ công”.
“Cậu thực sự không phải người nhà họ Linh Hồ?”, người đàn ông âm trầm nói.
“Tôi thực sự không phải, tôi họ Diệp, tên là Diệp Hạo, đến từ thành phố Cảng ở tỉnh Giang Tô”, Diệp Hạo liên thanh.
Sát khí của người đàn ông đó mất đi một chút, Diệp Hạo thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn con trăn vẫn đang giãy dụa cách đó không xa.
Lau một ít máu trên khóe miệng, anh mở miệng nói không ngừng: “Trong túi tôi có lửa, có thể nướng thịt trăn để ăn, nếu ông giết tôi thì sẽ không có ai nướng trăn cho ăn nữa đâu”.
Sau khi nói xong, anh nhìn người đàn ông đó một cách lo lắng, rồi thò một tay vào túi lấy ra một chiếc bật lửa.
“Tách”.
Bật lửa được bật lên, ngay lập tức một đốm lửa đỏ bốc lên.
“Tiền bối, ông nhìn bật lửa này...”, Diệp Hạo hét lên.
Diệp Hạo thấy thế thì chuyển động yết hầu, thực lực mạnh như vậy, sát khí từ người đàn ông vừa rồi khiến anh như chui vào hầm băng, Diệp Hạo cảm thấy mình nhỏ bé đến đáng thương.
Có lẽ, kể cả Hóa Kình Tiểu Tông Sư có ở đây thì cũng sẽ như thế thôi, huống chi anh chỉ là một Ám Kình Đại Thành mà thôi.
“Hahaha”.
Người đàn ông nhìn Diệp Hạo một lúc rồi thu lại sát khí trên người, sau đó cười to.
“Tên nhóc, cậu là người đầu tiên dùng cách này để đàm phán với tôi đó, thú vị, thú vị...”
“Vậy đi nướng đi, nướng không tốt thì tôi sẽ lấy cái mạng nhỏ của cậu”.
Diệp Hạo thở phào nhẹ nhõm, anh thắng cược rồi, ánh mắt như thợ săn vừa rồi của người đàn ông cho thấy ông ta đang rất đói.
Vừa rồi dùng xích sắt bắn vào con trăn, chắc không phải vì cứu anh, mà vì con trăn là thức ăn của ông ta.
Diệp Hạo lập tức đồng ý, đảm bảo là thịt trăn nướng của mình chắc chắn là số một.
Nhưng sự thật là, dù trên mặt cười haha nhưng trong lòng lại đang chửi bậy.
Ông ta bước đến gần con trăn rồi dùng lưỡi dao sắc nhọn đâm vào đầu nó, con trăn lập tức vùng vẫy dữ dội.
Đợi đến khi nó chết rồi thì người đàn ông giật mạnh cánh tay rồi quấn lại sợi dây xích lên tay mình.
Con trăn này dài gần bốn mét, được coi là một loài họ rắn vô cùng to lớn nên cũng dễ cầm trên tay.
Bức tường đá phía sau lúc này xuất hiện một cái hố rất sâu do xích sắt đâm vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!